HOÀNG THỊ THIỀU ANH
MIỀN KÍ ỨC.
Bố tôi bị tai biến liệt nửa người bên trái sau một trận cầu lông của tỉnh. Ở lứa tuổi 37 đó là một tai nạn khủng khiếp. Thà chết đi còn hơn ở thế mà hành hạ vợ con. Người ngoài cuộc nhìn vào cứ chép miệng nghĩ như thế. Riêng bố tôi thì không! Kể từ ngày rời khỏi bệnh viện, bố tôi chăm chỉ tập luyện kết hợp châm cứu của các thầy chùa Diệu Đế không bao lâu bố tôi đi lại được dù đã dị tật một bên. Tạ ơn trời phật! Cái ngày bố tôi đi được bước chân đầu tiên sau một năm trời nằm một chỗ, cả nhà tôi òa lên khóc. Bố tôi khóc như đứa trẻ con bị mẹ đánh đòn oan. Mẹ tôi khóc. Ông nội tôi khóc. Mấy o chú tôi khóc. Và tôi cũng khóc…
Mẹ tôi là một người phụ nữ chịu thương chịu khó. Mẹ là người rất khéo tay. May, đan, thêu…tất tần tật mẹ tôi đều làm được thậm chí còn rất suất sắc. Nhà ông nội tôi nấu rượu nếp gia truyền nên mạ tôi cũng nách một nách rượu nếp đi bán rong cùng bà mụ tôi. Năm tháng trôi đi, chúng tôi lớn lên cùng quang gánh liêu xiêu của mẹ, và căn bệnh hiểm nghèo của bố…
Tối hôm ấy, tôi di dạy kèm về trễ hơn mọi khi vì chia tay Huy ngày mai vào lại Sài Gòn. Buổi sáng, bố tôi kéo lê đôi chân mỏi mệt vào phòng tôi hỏi mượn 20 ngàn. Tôi hỏi để làm gì thì bố bảo hôm nay có trận MU, bố tôi thích bóng đá và rất thích đội bóng này. Tôi cũng khoái bóng đá và kết model với MU nhưng vì cũng hết tiền nên tôi hẹn bố chiều về sẽ đưa cho bố đi cá độ tối ngồi coi hò hét cho có hứng. Biết tôi không có nên bố buồn xo ra ngoài…không quên dặn dò chiều đưa sơm sớm tí nghe con.
Tôi đâu có ngờ đó cũng là lần cuối tôi nói chuyện với bố. Vừa trờ xe đến cổng xóm, chị Mai hàng xóm gọi giật lại.
-Bo! Bo! Mi coi qua bệnh viện gấp cả bố mi không ổn rồi! Cả nhà mi đi hết rồi!
Tôi không kịp cảm ơn quay xe đạp một mạch vừa đi vừa cầu khẩn Phật bà quán thế âm bồ tát cho bố tôi tai qua nạn khỏi. Trước giỏ xe là đôi giày thể thao mà Huy và tôi lựa cả buổi mới mua được cho bố tập thể dục. Bố ơi! Làm sao không? Con làm sao chịu đựng nổi nếu bố có mệnh hệ gì? Tôi nấc lên. Nhấn pê-đan cho nhanh đến. Con đường tới bệnh viện hôm nay sao mà dài thế! Một ngày tôi dạy 3 nơi không thấy mệt nhưng giờ thì tôi choáng váng xây xẩm mặt mày…
Và thế là tôi không gặp được bố lần nữa. Tôi đã vĩnh viễn mất bố thật rồi! Và bố tôi đã mãi mãi ra đi về cõi vô thường ở lứa tuổi 40 đầy sức sống.
Ngày đưa bố về với đất cát và bụi, ông trời làm mưa thật lớn! Bao nhiêu uất ức mà bố chưa nói được cùng mọi người mưa đã gột sạch trơn. Tôi ôm di ảnh của bố trong lòng để ánh mắt ấm áp kia xoa dịu một phần nào đó nỗi đau đớn khôn cùng của trái tim yếu đuối. Tim tôi như vỡ bung ra. Nhức nhối. Tê buốt… tôi gục xuống và ngất lịm đi lúc nào không hay.
10 năm trôi qua tôi sống trong tình thương của mẹ. Người phụ nữ của nỗi đau và bất hạnh kể từ khi cất tiếng khóc chào đời. Tôi bây giờ đã có gia đình, có con cái. Tôi không bao giờ quên hình ảnh bố tôi buổi sáng cuối cùng định mệnh nghiệt ngã ấy. Tôi cũng không thể nào quên thân thể còm cõi của mẹ cùng nách rượu nếp mà tiếng rao nghe nao buốt cả lòng trong những buổi trưa nồng oi ả… và vì thế mà tôi ý thức được rằng gia đình mới quan trọng làm sao!
Gia đình!
Nơi bình yên êm ái!
Nơi ấm áp tình thương!
Nơi muộn phiền giấu mặt!
Nơi chia xớt ngọt bùi đắng cay!
Là tổ ấm lớn nhất của một con người các bạn ạ!
17/6/2007
Hoàng thị Thiều Anh