TRẦN THỊ CỔ TÍCH
về chốn cũ
Chốn xưa ơi!
Hơn ba mươi năm tìm lại
Những khóm dừa xao xác gọi mưa ngâu
Gọi gió mùa xưa dội về lay dòng sông cổ tích
Và lòng ta tơi bời tung lớp bụi thời gian
Ta ngỡ gặp m
Đứng chông chênh giữa con đò nhỏ
Mắt long lanh sóng nước
Ao thẩn thơ bay thao thức trời chiều
Những áng mây m diệu kỳ
Cứ trôi dần trôi dần
Về dĩ vãng mù xa
Ngoảnh mặt lại
Dáng mong manh ai ngồi trên phiến đá
Nghe gió chiều qua day dứt một nỗi niềm
Vườn ổi xưa
Bạn bè gái trai ngồi xum xít
Nắng rải hoa vàng vương áo trắng lay lay
Ngày hôm ấy có một người xao xuyến
Gói trong sóng lòng lớp lớp chuông ngân
Để xa rồi mới biết mình lưu luyến
Một nét cười ẩn hiện giữa trang thơ
Mơ về đâu? Mơ về đâu?
Mây trời biền biệt!
Màu lá phai rồi
Đường mờ rêu phủ
Ai đó từng ủ trong tim một tấm tình
Rất thật
Nay trở lại nơi này
Thả gió tình bay...
7/2004