Em chọn lối vào đời nghề dạy học
Như khi xưa thầy quyết chí “luyện vàng”
Ba mươi năm đứng trên bục giảng
Tóc của thầy đã nhuốm trắng thời gian
Rồi một ngày kia em trở lại
Mái trường xưa cùng với những học trò
Tay cầm phấn kẻ đậm đề bài học
Lại bắt đầu với “đại cáo bình Ngô”
Chan chứa tình thương thầy gọi em:”Đồng nghiệp”
Mái đầu xanh bên tóc trắng bềnh bồng
Cô giáo trẻ ngượng ngùng , khép nép
“Con vẫn dại khờ trong ánh mắt bao dung”
Người trẻ, người già đưa nhau về lớp
Nắng mây xưa cũng dắt díu theo về
Chỗ thầy ngồi kia, chỗ em còn đó
Kí ức một vùng sương khói mờ che!
Võ thị Thanh Trung