NGUYỄN ĐĂNG TRÌNH
chỉ để nhắc em chơi
Nhiều khi thèm nghe cái tiếng lá quen
Vui vui dốc mòn xưa ta sánh bước
Tiếng lá bây giờ không như thuở trước
Dẫu đêm ngày vẫn loáng thoáng bên tai
Dốc cũ ngày đêm tôi vẫn miệt mài
Bước tới bước lui hỏi từng viên sỏi
Vì lẽ gì không dưng em bỏ lại
Mối tình đầu trầm quế ấy mà đi
Vội vàng chi em chẳng nói năng gì
Để bao năm tôi nằm bên giấc ngủ
Ngong ngóng mãi một trái tình cuối vụ
Sưởi thầm đời qua ngày hạ tháng đông
Gom hết yêu thương thả xuống dòng sông
Một ngày kia hóa thân vừng mây lạ
Bay khắp bầu trời làm cơn mưa đá
Rắc đẫm quanh em nỗi nhớ run người
Chẳng làm gì chỉ để nhắc em chơi
Rằng chốn quê nhà hãy còn gã ngốc
Vẫn chăm chỉ gùi nỗi đau ngược dốc
Lưng muốn còng mà hồn vẫn xanh thơ...
điển tích cây si
Tôi lễnh mễnh theo em từng buổi chợ
Nắng xuân vàng phơi lụa quãng đường quê
Quai nón tím dịu dàng trêu nghịch gió
Mắc mớ gì mà em cứ vân vê?
Mới lần đầu cùng con trai chung lối
Em bước dài bước ngắn thấy mà thương
Và phía sau tôi gượm hoài câu hỏi
Nhỏ gì ơi nhà nhỏ có xa không?...
Đơn giản thế mà mở mồm không được
Đôi ba lần đánh bạo cũng chào thua
Kinh tỏ tình ngàn câu tôi tụng thuộc
Đến khi cần gọi mãi chẳng buồn thưa!
Đường dẫu xa đi hoài rồi cũng hết
Em lẹ làng lách cổng biến vào sân
Tôi quay gót cõng nỗi buồn da diết
Nghe chân mình mỗi bước nặng ngàn cân!
Thất thểu đón bao ngày sau buổi chợ
Em không về có nghĩa đã không đi
Bên vệ đường sớm chiều tôi xớ rớ
Hạt tình thầm rụng xuống mọc cây si!...
đòi lại cuộc tình
Xa nhau nửa đời gặp lại
Về nhà tôi lén soi gương
Đâu rồi thằng Trình dại gái
Thầm mê nhỏ bạn cùng trường
Tôi khác tôi ngày xưa lắm
Râu ria sợi trắng đã nhiều
Không như hồi năm mười tám
Theo sau ai tập tò yêu
Không ngờ em còn xinh quá
Tóc nào vẫn nửa lưng buông
Một hai tôi đòi em trả
Cuộc tình giấu phía sau gương...
ndt
*hành hương về phía nhớ*