Thứ Sáu, 14 tháng 9, 2007

TRANG THƠ THÁNG 9

NGUYỄN NHƯ MÂY

KỊCH











ngày trả hết cho anh

những bướm hoa rách nát

anh giấu sau tiếng hát

lần đầu săn đuổi em

đêm trả hết cho anh

những mũi tên tẩm độc

anh giấu sau tiếng hát

ngày đầu thương nhớ em

đời trả hết cho anh

những phông màn sân khấu

nơi xưa anh đã giấu

trái tim mình điêu ngoa...

CHÂN DUNG MỘT CHỦ QUÁN

tặng Phùng Đạt

quán không có khách, quán buồn

ly không bàn ghế trống trơn đèn màu

tôi không có khách, chẳng sao!

vẫn phì phèo điếu thuốc nâu với mình

vẫn làm từng ngụm rượu quen

quen tay nâng cốc, quen nhìn đêm khuya

quen mình còn chỗ đi về

thân phù du trễ chuyến xe... cười khà!...


NGÀN THƯƠNG

MÙA THU GỌI










nghe xao xác heo may

thu đã về quá nửa

nắng vàng trong mắt cay

lá vàng như mắt lửa

sáng nghe con chim hót

những lời của dòng sông

nghe tim mình thảng thốt

vỡ òa theo hư không

một mình lang thang nhớ

những ngày không bến bờ

gót buồn... bao quán trọ

bềnh bồng muôn ý thơ

mùa thu tràn ngõ phố

gọi một ngày không tên

bâng khuâng muôn trùng nhớ

nỗi mơ hồ như quên...


NGUYỄN TẤN CỨ

MÙI HƯƠNG CŨ










ôi mua một chút... chia lìa

ở nơi xa ấy – bên rìa - đại dương

tôi mua - một chút vô thường

thật xa – nơi ấy – mà thương – quê nhà

tôi mua – một chút – thật thà

mới hay – gian dối – chỉ là... vậy thôi

gian dối – đỏ sậm – bờ môi

khi hôn – mới biết – nổi trôi - kiếp người

em cho – tôi một - nụ cười

sáng trong – phi cảng – lúc mười giờ đêm

em cười – trong tiếng – vang rền

máy bay bật khóc... lãng quên tôi rồi!


ĐÔI BỜ MÔI CŨ


*

tôi nằm trên một... ngọn đồi

ngó xuống thành phố... mồ côi con người

tôi đè ngọn cỏ xanh tươi

ở trên nước Mỹ – ngày mười tháng năm

tháng năm – mười sáu – mười lăm

mới hay - em đã... xa xăm... ngút ngàn

mới hay – mùa đã úa vàng

trên đôi môi xám – hoang đàng hôm qua

*

tôi thương mùa cũ đang tàn

với mùi – hương cũ – cũng đang... phai màu.

Washington DC 5-०६


VŨ HY TRIỆU

TIẾNG SÓNG










đưa người ta không đưa sang sông

sao có tiếng sóng ở trong lòng...

Thâm Tâm

Về đây em về chi đây?

cõi lòng tao tác cứ đày đọa anh

thà như một sớm mai xanh

em đi ôm giấc mộng lành vàng theo

Thà làm như cọng gió reo

nhớ mùi hương rũ hanh heo bên người

bây giờ gặp chẳng nên lời

màu trăng phai nhạt bên trời lạnh im।


HỒ VĂN NHU

CHUYỆN CHÚNG MÌNH











Em còn tuổi

Của mùa tóc rối

XUÂN – HẠ - THU

Môi, má nồng nàn

Em qua ngõ

Cánh hoa mùa phượng

Chao dòng mùa

Ngan ngát một làn hương

Anh chưa kịp

Đã ĐÔNG tầm tay với

Heo may về

Sợi tóc trắng màu tang

Hồn để ngỏ

Em qua chiều

Sương khói

Lạnh đủ vừa

Va vấp

Tháng ngày

Xa...


LẠC NGÕ NHÀ ANH


Mình gặp nhau rất đỗi tình cờ

Chiều thiếu nắng

Em định “cúp cua” giờ Văn cô giáo Ngọ

Đuổi theo bắt con chuồn chuồn kim đít đỏ

Lạc vô vườn

Lạc ngõ nhà anh

Câu thơ anh đang lúc chòng chành

Em bỗng dưng trở thành đích ngắm

Anh hóa thân chàng Đông Ki Sốt

Thoắt cái, chặn ngang nẻo xuân thì

Con chuồn chuồn khép vội đôi mi

Tay chuyền tay, nép vào vạt áo

Em đê mê

Còn anh thì vênh váo

Kịp đưa em đến lớp buổi Kim – Kiều

“Người đâu...” giọng cô giáo Ngọ đều đều

“Trăm năm ...” bóng em khuất vào cửa lớp

Kịp ném lại cái nhìn

Vừa vẹn kín vần thơ।


TRƯƠNG NGUYỄN

NGƯỜI KHÔNG KÝ ỨC










Buổi sáng ngồi bên vệ đường

Người xe qua lại chẳng vương vấn gì

Nụ cười thoáng chút vô vi

Như đùa như thật nửa bi nửa hài

Tay gầy đọng chút sương mai

Mắt nhìn xa vắng dặm dài mây qua

Hạt cơm nuốt vội gọi là

Đói no cam chịu lụa là chẳng ham

Không còn nhớ chuyện trăm năm

Chẳng mang ký ức để thầm xót đau

Đường xa vạn dặm trôi mau

Ba sinh như nước qua cầu thế thôi

Hai tay buông thõng sự đời

Tâm không nhẹ bước xa rời buồn vui

Đêm không chăn chiếu ngủ vùi

Sáng mai thức dậy nhìn người lại qua...


TRẦN TỊNH YÊN

QUÊ MÙA










khi không

ngồi nhớ quê mùa

nhớ đình nhớ quán

nhớ chùa em tu

khi không

ngồi nhớ mùa thu

nghe khuya rụng giữa sương mù

hạt chuông

nhớ xưa

quê quán đầu nguồn

nhện giăng ngõ vắng

tơ buồn liêu xiêu

khi không

ngồi nhớ Thúy Kiều

sông quê ai thả bùa yêu

tôi về

nhớ em

từ độ xa quê

yếm đào bỏ lại...

vàng đê cải ngồng!


ĐÀO DUY ANH

LỜI RU










anh đi trang sử nối lời

em cầm trăng khuyết qua thời trúc xanh

ru con ví dặm ru mình

ngủ đi trăng thức đêm rình ca dao...


ĐẤT VÀ THƠ


xin bình lặng mà trùng dương không thể

sóng ngoài kia nghiêng biển xót đau bờ

đau mớ ngôn từ tứa bùn đen run rẩy

ta gánh nỗi mình đen nhẻm đất và thơ।


SỢ...


a sợ lắm mình già hai thế kỷ

chưa đi hết đường tình

sợ một ngày mặt trời thôi bóng sáng

dòng máu người đen điêu linh

sợ một ngày trái đất không quay trên trục nghiêng

quả tim lưng chừng giữa

em ơi! bờ ngực trái chúng mình

kịp rộn rã yêu thương...?


VŨ ĐÌNH NINH

QUA KHÚC TỰ TÌNH










*gửi Đoàn Vị Thượng

Nghe ai ru lời tự tình

lần theo khói thuốc dò mình qua đêm

lửng lòng vào chỗ nhớ quên

vớt câu huyền thoại thả trên lời nguyền

Nghe ai ru lời bình yên

từ trong sâu thẳm màu thiền ghé qua

lửng tâm thiện ác giao hòa

không không sắc sắc bụi hoa ngập mù

Nghe ai vọng về lời ru

từ xa cõi mộng bạn thù vây quanh

lửng soi nơi ấy bại thành

một ly rượu nhạt xin dành cho hai

Nghe ai rơi khúc lạc loài

một bông hoa rụng xạc xài sương khuya

lửng tình nửa tỉnh nửa mê

thầm phân vân lối đi về hai nơi

Nghe ai hát vọng nỗi đời

câu thơ chén rượu nói lời tri âm

lửng nhìn đâu đó xa xăm

thấy bàn chân lửa sáng thầm bước đêm...


VŨ KHẮC TĨNH

Ở SÀI GÒN











bạn bè dăm đứa về đây

uống đi sẵn rượu chén này cho vơi

dung thân trong cõi đất trời

bon chen không nổi với đời thì say...


NGUYỄN LÃM THẮNG

ĐỘC THOẠI BIỂN










Những đôi tình nhân đưa nhau về biển

họ nối ngày vào đêm bằng những vòng tay

từng đợt sóng ngọt ngào dâng hiến

yêu nhau hơn và chiu chắt từng giây

Chiều mỏi nắng và con tim khát bỏng

hơi thở mọc lên nỗi nhớ hoàng hôn

anh chới với giữa ầm ào ký ức

đối diện hàng trăm người – một nỗi cô đơn

Biển rộng quá... buồn thì sâu vô tận

bờ vô cùng là bến không em

anh dắt đôi chân mình trên lạnh nhàu cát trắng

thiếu bàn chân mềm, cát lún sâu thêm

Biển rạo rực mênh mông hơn bao giờ hết

vẫn nhỏ nhoi trước nỗi nhớ chiều nay

có một điều em không bao giờ biết

nếu em về, biển khép... một vòng tay।


VĂN NOA

TÌNH SAY










Tình thơ say đắm cõi trời mơ

Tình bạn say quên nỗi đợi chờ

Tình rượu say mềm rồi lại tỉnh

Tình em say chẳng tỉnh bao giờ...


THIẾU

nhớ Phương xích lô

Huế chừ thiếu một tín đồ

Sông Hương thiếu khách quán hồ túy ca

Thiếu men lạc phố chiều tà

Thiếu người chở gió dặm xa đi về...


ĐẶNG THỊ THANH THỦY

KHÚC THÁNG TƯ











Khi giọt nước mưa lăn trên gò má

tôi thức dậy và bỏ đi một mình

con tàu trong mù sương xa

nhả cọng khói đen vội vã

Con mắt mùa thu bật mở

ánh lửa vàng soi hơi hám người tình cũ

anh đứng trên triền tuổi thơ ngó xuống

thấy cuộc đời anh

thấy cuộc đời chúng ta vết chàm loang lỡ

Anh đứng chờ mũi tên đời mình

trên triền cao anh dạng chân và rú

nghe quả tim mửa máu

khi thấy loài cỏ khô bật tiếng kêu đau

nghe xót xa như cành cây gãy

trong hơi thở mùa hè u ám

có còn gì chút đời vui?

Ơi Thủy Thanh người yêu em có nhớ

đêm trăng mờ trên lối tóc miên du

anh nhớ mắt em xanh xao mộng mị

như dòng Đà giang nước lọc nghìn đời

như ánh sao đêm cài lên mái tóc em phù dung tình tự

lòng anh mở ra tà áo lụa trinh nguyên

anh sợ một ngày nào

ánh trăng bay dài cô độc trăng sao

hồn anh ngã trong nụ cười em tuổi mật

anh vuốt ve hồn anh ngã ngửa

ơi, đêm thiên đường ngủ dưới vai thơm

Hỡi Thanh Thanh người yêu em có biết

anh sẽ về

nhất định anh sẽ về

một đêm trăng sáng nào

trong khu vườn hoa sứ nở

Nhất định anh sẽ về

nhìn mắt em

và nghe em hát bài ca tình ái

sông xanh...

toàn trang là minh hoạ: của vũ hà nam

nguồn@ thời văn số 9