HOÀNG DIỆP LẠC
Đêm
thức giấc cùng gối chăn
trời khóc
phố ướt đẫm
hiện hình những nét cong
vọng âm núi đồi
chạm thần kinh xanh
đêm
canh đầu tiên của ngày
tôi xa lạ vừa mới sinh ra
trời đất bao la
từ rất xa em hiện về
thơ ngây
như ngày đầu của sự sống
em khóc
dòng sông chảy ngược
phố trở mình
cô độc
chạy tìm em
đêm
nghe canh hai chuyển mình
bước chân cuốn con đường
giẫm bóng liêu xiêu
tôi nghe điều lạ xa
như kẻ thoát ra từ viện tâm thần
ngẩn ngơ
ôm tuổi thơ muộn màng
rao bán giữa khuya
đêm
tiếng chuông canh ba
vào ra hơi thở
ngờ ngợ tỉnh cơn mê
nghe lời em thầm thì bùa chú
thổi mù trăng
những điều răn
lốp đốp
vỡ
trên mái nhà
tôi ngã vào thẳm sâu
đêm
chập chờn canh tư
mắt chối từ giấc ngủ
dậy một bàn chân
mặt đất không hò hẹn phố
rỗng tuếch ánh đèn
khuất vào con hẽm tối
tôi thèm đếm mưa
đêm
canh năm lành lạnh gáy
ngón tay gầy đếm đốt mong em
đêm bạc tình
mộng mị cũng ra đi
chiếu chăn vô tình
rủ nhau cuộn lại
và chỗ nằm
vắng một xác thân
đêm
năm canh
dằng dặc...