Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2007

Trương thị KimChi

HỌA MI HÓT GIỮA KHUYA

Trương thị KimChi

Hân vừa nấu ăn vừa hát. Mẹ từng nói, lẽ ra phải có con giáp thứ mười ba mang tên loài chim hay hót để xếp Hân vào tuổi đó. Bởi có Hân ở đâu, có tiếng hát ở đó. Tiếng hát vui vẻ hồn nhiên, tươi trẻ yêu đời. Chính chất giọng nầy đã dẫn Nguyên đến với cô.

Cũng ngày nầy cách đây bốn năm, Nguyên gọi điêïn thoại đến nhà cô: “Alô, xin hỏi công ty X phải không ạ, làm ơn cho tôi gặp cô Ngọc Hân.” Ngọc Hân đúng là cô, nhưng cái công ty X kia thì không phải. Một chút nghịch ngợm cộng với thoáng tò mò trong khi rảnh rang. “ Vâng, tôi là Ngọc Hân đây…” Dĩ nhiên nói chuyện mấy câu, chàng trai bên kia đầu dây biết mình bị nhầm số và đang bị đùa, xin lỗi rồi cúp máy. Hân bóc tờ lịch trong ngày, xếp thành chiếc thuyền nhỏ xíu, đặt vào tủ kính. Một thói quen khi có chuyện thú vị.

Khoảng một tuần sau, điện thoại reo, mẹ Hân bắt máy. Từ trong bếp, Hân nghe rõ mồn một: “ Anh là ai? Ở đâu? Làm gì? Sao anh quen con Hân nhà tôi? Chắc anh biết nó đang chuẩn bị thi ra trường ? Biết sao anh còn gọi nó? Gặp một chút để làm gì? Có chuyện quan trọng đến mức đó sao? À, con Hân không có ở nhà. Chào anh!”

Hân không biết ai gọi mình, nhưng chắc chắn đó không phải là mấy đứa bạn thân thiết. Tính mẹ rất cẩn thận, gặp người lạ mẹ đề phòng tối đa. Hân chỉ thấy mắc cười và tội nghiệp cho người nào đó, bị chất vấn đã đời để cuối cùng: “ con Hân không có nhà!”

Mẹ vắng nhà. Cũng khoảng năm giờ chiều, chuông điện thoại đổ dài, Hân nhận ra ngay giọng anh chàng nhầm số bị Hân đùa hôm nọ. Cuộc điện đàm có lẽ không dừng được nếu mẹ Hân không về. Người đâu mà nói chuyện thông minh dí dỏm đến mê! Kẻ bên kia say sưa giọng nói reo vui, tiếng cười trong vắt giòn tan của cô gái! Rồi họ gặp nhau. Yêu nhau và lấy nhau. Chiếc thuyền giấy nhỏ xíu kia ai ngờ là thuyền tình. Tối nay, Hân lại sẽ đem nó ra đặt trên bình hoa hồng .

Hân nếm món gỏi, gật gù vừa ý, tự khen mình thành lời: “ Chà, nhỏ Hân giỏi quá ta! Bóp gỏi lành nghề quá ta!”. Xong một món. Tiếp theo là chiên khoai tây để ăn với bò né. Hân tung hứng những miếng khoai tây trước khi cho vào chảo. Cô có vẻ khoái chí khi nhận ra mình chẳng thua kém gì Martin Yan. Tối nay, lúc chồng đang thưởng thức những món ăn đặc biệt nầy, Hân sẽ hỏi chơi: “ Anh ơi, ai nấu ăn ngon quá vậy cà?” Dĩ nhiên anh ấy sẽ cười: “Họa Mi của tui chứ còn ai vào đây!”. Cô hình dung, anh sẽ bỏ đũa xuống, ôm cô vào lòng. Cô sẽ rúc đầu vào ngực anh, vùng ngực rộng lớn, vạm vỡ rắn chắc, thơm mùi da thịt A-đam khoẻ mạnh. Bữa tiệc chỉ có hai người sẽ diễn ra thật độc đáo: Ăn uống và tâm tình. Nghĩ tới đó, vui sướng quá Hân hát: “ Mùa xuân đến đạp xe trên phố, tóc xỏa vai mềm. Mùa xuân hát nụ hoa thơm ngát nở trên môi hồng… Em ơi nghe chăng mùa xuân, mùa xuân hát ở trong lòng…”. Hân nhún nhảy theo điệu hát và tay cô cũng nhịp nhàng gắp những miếng khoai tây ra đĩa. Nhìn cô lúc nầy, người ta có thể nghĩ rằng cô là hiện thân của hạnh phúc cả thế gian.

Năm giờ rưỡi! Anh sắp về ! Hân nhanh nhẹn dọn dẹp gọn gàng mọi thứ trong bếp. Bây giờ đến việc sửa soạn bản thân. Hân mở vòi sen hết cỡ, thích thật đấy. Cô thoa lotion khắp người, xịt một tí nước hoa cùng hương thơm với mùi lotion vừa dùng, rồi chọn chiếc váy dạ hội màu xanh ngọc bích. Đứng trước gương, Hân khoan khoái thưởng thức cảm giác sạch sẽ thơm mát nhẹ nhàng. Quá đỗi hài lòng với bản thân mình, cô lại hát vang . Nếu bây giờ có Nguyên bên cạnh, chắc chắn anh sẽ bế cô lên, chạy khắp nhà, miệng la to: “Họa Mi yêu quý của anh!”.

Họa Mi! Họa Mi! Hân mỉm cười. Đó là một buổi sớm mùa xuân khi họ dạo chơi trên con đường xanh mát cỏ cây. Cảnh đẹp như vậy làm sao Hân cầm lòng được, cô hát nho nhỏ: Từng chồi non xanh mơn man. Từng giọt mưa long lanh rơi .Mùa xuân …” Nguyên đi bên cô, lắng nghe. Rồi như bị mê hoặc, anh cứ đòi Hân hát. Hân thích thú hát mãi, hát mãi… Nguyên buột miệng: “Họa Mi!”.

Sáu giờ, trời mùa đông sập tối nhanh. Sao anh chưa về? Có thể anh còn chút việc gì đó. Giám đốc một doanh nghiệp tư nhân chuyên bán vật liệu xây dựng vừa mới thành lập, anh bận lắm. Thương anh biết bao, trời mưa lất phất thế nầy, anh đang đi xe ngoài đường hẳn lạnh tê. Hân biết anh đang lái xe nhanh về nhà, nơi chốn ăm ắp yêu thương, ấm áp bình yên. Hân bắt đầu dọn bàn. Một bữa tiệc đặc biệt nên tất cả đều phải đặc biệt. Cô chưng bình hoa hồng giữa chiếc bàn ăn được phủ khăn trắng tinh, rồi bày chén, đũa, ly… Cô cho mấy lon bia vào ngăn đá. Nguyên rất thích uống những lon bia vừa đông nhẹ, sền sệt, sóng sánh vàng. Còn thức ăn, khi anh về, cô sẽ cho vào microwave hâm nóng lại và lúc anh đang tắm, cô mới bưng ra. Hân đi tới đi lui ngắm nghía. Những đóa hồng nhung rực rỡ, phảng phất hương vị tình yêu đang nhoẻn cười với cô. Chiếc thuyền tình bình yên nằm gọn giữa một đóa hồng chúm chím nở. Lòng Họa Mi xao động: “ Chỉ có thuyền mới hiểu, biển mêng mông dường nào. Chỉ có biển mới hiểu , thuyền đi đâu về đâu…”

Tám giờ mất rồi! Hân bồn chồn. Thường nếu bận việc, anh đã gọi điện thoại cho cô lúc bảy giờ, bảo cô cứ ăn cơm trước. Nhưng sáng nay, khi anh đi làm, chính anh đã hỏi cô: “ Em nhớ ngày hôm nay không?” Cô nguýt yêu: “ Ai mà thèm nhớ.” Anh bế thốc cô lên, hôn cô và bảo: “ Chiều nay anh sẽ về sớm”. À, cô chợt hiểu, có lẽ giờ nầy anh đang dán mắt vào những tủ kính trong cái cửa hàng nào đó để chọn quà cho cô! Cô thật lơ đãng, vậy mà không nghĩ ra.

Từ chiều giờ hát nhiều mỏi miệng, Họa Mi nằm nghỉ ngơi, mở nhạc nghe. Nhưng khi những giai điệu vui tươi ngọt ngào cất lên lại khiến cô hưng phấn. Cô đứng dậy, nhảy nhót theo điệu nhạc. Hứng thú , cô vào giường bê cái gối ôm to đùng. Được đấy Nguyên, nhảy với em nào! Cô ôm gối nhắm mắt, tưởng tượng đang ôm Nguyên, say sưa. Chát- bùm bum. Chát -bùm bum…Tuyệt lắm anh yêu! Chát -bùm bum…

Ủa, gần chín giờ! Sao Nguyên chọn quà lâu vậy há? Hân buông cái gối ra, thả người xuống sô -pha. Thở. Chắc anh đang trên đường về, hay mình gọi di động xem sao. Hân bấm máy, chờ đợi câu nói quen thuộc : “ Em đó hả?” Nhưng không. Trả lời cô là: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”. Hân lặng người. Có điều gì không ổn rồi. Nguyên của cô đang ở đâu? Tại sao tắt máy? Cô bấm lại, hệt như vậy. Cô cứ giữ mãi ống nghe trên tai. Bên kia đầu dây, tiếng tút tút xa vắng, vô vọng… Hân bỏ máy xuống. Bần thần. Không thể nào do việc chọn quà mà mãi đến giờ nầy vẫn chưa về. Ít ra, vì lí do gì thì anh cũng phải gọi cho cô chứ! Vậy mà chiều nay cô phải xin phép cơ quan nghỉ làm sớm để chuẩn bị cho một buổi tối vô vị, trớ trêu như thế nầy! Hân đứng dậy nhìn bàn ăn đã lạnh tanh, bình hoa bỗng trở nên vô hồn mà muốn khóc. Một ánh chớp lóe sáng làm cô giật thót người. Tiếng sấm ầm ầm vang lên khiến cô bừng tỉnh. Cô vỗ hai bàn tay vào nhau kêu cái “ bốp”. Mình thật nông nổi! Chính mình đã luôn dặn dò ảnh hễ sấm sét thì phải tắt ngay điện thoại kia mà. Có tiếng xe ngoài cổng. Đó! Thấy chưa, bỏ cái tật bộp chộp đi nhá. Hân chạy bổ ra phía cửa lớn, nhưng chiếc xe đã rẽ sang hẻm bên cạnh.

Chín giờ hăm lăm! Có thể chiều nay anh bận một cái hợp đồng, rồi đi ngoại giao, tính gọi về nhưng ông bạn nào đó nói khích, bộ phải xin phép vợ hả cha nội? Nên anh thôi. Tính anh vốn sĩ diện. Đáng trách là cái ông bạn kia, lẽ ra ông ta nên bảo Nguyên gọi về nhà mới phải chứ! Đằng nầy ngược lại! Không, lí do nầy khó chấp nhận, anh có thể ra ngoài gọi, ai nghe nào? Hay anh mãi mê lo công việc nên quên gọi cho cô, có vẻ hợp lí hơn nhưng vẫn thấy buồn .

Ngoài trời, cơn mưa bỗng nặng hạt. Hân mở ti -vi lên coi. Phim khá hấp dẫn nhưng không lôi cuốn được cô. Cô liên tục nhìn đồng hồ. Có lúc cô mong nó chạy nhanh, cho anh mau về với cô. Có lúc cô lại mong nó chạy chậm vì nếu khuya quá, anh xỉn đâu đó không dám về, sợ nguy hiểm. Cô đã từng dặn anh, kẹt việc ở đâu, lỡ khuya khoắt mà đường còn xa nên kiếm chỗ ở lại, vì đoạn đường gần nhà đã từng xảy ra chuyện giết người cướp xe. Hân nhắm mắt cố xua tan mọi ám ảnh. Không, anh sẽ không bao giờ gặp chuyện rủi ro. Cô tin vậy. Cũng như cô tin mình luôn được may mắn. Hân tắt ti-vi. Hát lên đi! Hát sẽ làm ta quên hết. Thế là Họa Mi hát, hết bài nọ đến bài kia. “ Sống trong đời sống cần có một tấm lòng. để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi…” “ Em đi qua chuyến đò thấy con trăng đang nằm ngủ. Con sông là quán trọ và trăng tên lãng du…”… Hát mỏi, Họa Mi mở nhạc. Bao nỗi niềm trong cô lắng xuống.

Mười một giờ kém mười! Hân gọi lại cho chồng. Vẫn như cũ. Xa ngút. Vô vọng... Cô ngồi ủ rũ âu sầu bên cái điện thoại. Nước mắt chực trào ra. A, thử gọi anh Hoàng xem sao. Anh ấy là bạn thân của Nguyên, có thể nhờ anh ấy tìm Nguyên. Nhưng… ngại quá! Ảnh sẽ nghĩ sao về Nguyên, về mình? Hay gọi Bảo, kế toán của Nguyên, vẫn thường đi chơi với anh. Không được, Bảo sẽ cười mình, sẽ coi thường chồng mình. Rồi có thể Bảo đem chuyện nầy ra nói lung tung, Nguyên sẽ bị bạn bè chọc quê, sẽ trở thành trò đùa cho thiên hạ.

Cần tìm cách gì hay hơn? Ồ, Thu thân thiết ơi, vậy mà tao quên béng mầy đi. Lại khóa máy! Lưỡng lự một lát, Hân đành gọi điện thoại bàn. Giọng Thu bên kia làm Hân nhẹ cả người. Thu hốt hoảng: “ Có chuyện gì không Hân?” “ Gay go nhỉ? Lão nầy chắc có vấn đề.” “ Chà, biết tìm lão ở đâu bây giờ? Từ nay mầy phải cảnh giác, thời buổi nầy, cỡ như ông Nguyên ra đường con gái sắp hàng chạy theo.” “ À, dĩ nhiên ổng là người đàng hoàng, tao không phủ nhận điều đó, nhưng vấn đề là ổng có đủ sức chống lại những cám dỗ?” “Mà thôi, chắc chưa đến nổi nào đâu. Tao thấy ổng vẫn yêu mầy dữ dội lắm mà. Ráng đợi ổng tí coi.” “Có gì cần mầy cứ gọi tao.” “ Ừ, gọi di động” “ Ồ! Đừng ngại! Bạn bè với nhau chính là những lúc nầy!” “ Không sao đâu mà!” “ Ừ, thì tao để chế độ rung, bọc túi áo nè! Vậy nhé!”

Lý lẽ của Thu làm Hân băn khoăn lo lắng. Đúng, có thể lắm, đàn ông dễ bị dụ dỗ lôi kéo. Họ lại thích ăn vụng, thích của lạ. Món ăn vụng dù dở họ cũng ưa nhâm nhi. Của lạ dù xấu họ cũng thấy khoan khoái. Biết đâu giờ nầy anh ta đang ở bên một đứa con gái nào đó? Ngực Hân nhói lên, mặt nóng bừng. Cô nuốt nước miếng đánh ực. Phải làm cái gì đi chứ! Không lẽ ngồi đây khóc trong khi anh ta đang hoan lạc? Hân nóng nảy đi tới đi lui. Chiếc áo đầm dạ hội vướng víu. Cô bực tức, thay phăng nó bằng cái váy ngủ ngắn cũn cỡn. Mình phải làm gì? Cô lại bấm máy gọi, vẫn không được. Cô điên tiết dằn mạnh cái ống nghe. Được rồi. Trước hết mình phải bình tĩnh chờ đợi. Chừng ảnh về, mình sẽ tra khảo. Nhưng… nếu Nguyên cố tình giấu, cô sẽ làm gì được Nguyên? Ồ, không nên! Làm vậy anh ta thấy động, càng tinh vi hơn. Có lẽ mình cứ giả vờ như không biết gì cả, rồi sau đó, từ từ dò la. Trong cái thị xã nhỏ bé nầy, những chuyện mèo chuột không giấu kín được đâu. Hừ, biết đâu anh ta đã có bồ nhí từ lâu rồi mà mình không biết. Để coi nào! Gần đây Nguyên hay về trễ, thường bỏ cơm nhà, có lúc lạnh nhạt với mình nhưng lại có lúc rất đằm thắm mặn nồng. Thỉnh thoảng ra ngoài sân nghe điện thoại di động. Có phải đó là những dấu hiệu đáng ngờ?

Càng nghĩ, Hân càng đau đớn. Hoá ra bấy lâu nay cô hết lòng yêu thương và sống bên cạnh con người phản bội kia? Giờ mình sẽ làm gì? Sẽ tìm cách bắt quả tang Nguyên và con nhỏ kia! Đúng! Cần phải bắt quả tang! Cô tưởng tượng ra cảnh ấy. Con nhỏ kia sẽ vùng bỏ chạy. Nguyên thì quỳ xuống xin cô tha thứ. Lúc đó cô sẽ xử sự như thế nào? Tốt nhất là cô nhìn trừng trừng vào mặt anh ta một cách khinh bỉ rồi bỏ về. Còn nó? Chắc chắn nó là hạng người không ra gì, là thứ đàn bà không đáng để cô phải bẩn tay bẩn miệng. Nhưng rồi sau đó thì sao? Cô có tiếp tục sống với Nguyên nữa không? Chẳng lẽ chứng kiến cảnh đó rồi còn ăn ở được với nhau. Và anh sẽ lấy con kia ư? Chắc là vậy rồi. Nước mắt Hân ràn rụa. Không, làm như thế là nối giáo cho giặc. Phải chọn giải pháp khác.

A ha! Được rồi, anh ta sẽ sống như thế nào suốt quãng đời còn lại nếu mình cho anh ta thấy chính anh ta đã giết mình. Mình chết là xong, là yên nghỉ thảnh thơi. Còn anh ta, có tòa án nào cho bằng tòa án lương tâm. A ha! Một cách trả thù ngọt ngào mà hiệu quả cao. Được, rồi anh sẽ thấy. Tôi sẽ ám ảnh anh suốt đời. Anh sẽ bị đưa vào nhà thương điên. Anh sẽ nói cười khóc lóc, ân hận dày vò. Con kia sẽ không thèm ngó tới anh. Lẽ đương nhiên thôi! Cái thứ đó là vậy. Anh sẽ thấy chỉ có vợ anh mới là người thực sự yêu thương anh. Nhưng tất cả đã quá muộn. Anh ngàn lần hối hận cũng không làm gì được nữa! Được, anh sẽ thấy! Hân bậm môi kiên quyết.

Nhưng để xem nên chết bằng cách nào cho êm ái? Hân vốn sợ đau. À, hình như Hân nghe đâu đó có người tự tử bằng cách xịt nước hoa nồng nặc rồi đóng kín phòng lại. Kiểu nầy vừa dễ chịu, vừa đẹp, lại thơm nức. Hân hăm hở vào bàn trang điểm. Nước hoa thì cô không bao giờ thiếu. Oái oăm thay, tất cả đều là của Nguyên tặng cô! Toàn những loại sang trọng đắt tiền. Tiếc thật nhưng phải đành thôi! Khi mọi việc đâu vào đó, Hân mặc lại chiếc áo đầm dạ hội lúc nãy. Chết cũng phải cho đẹp. Nguyên sẽ ngắm mãi cô, sẽ gục khóc bên cô, sẽ tha hồ mà thương tiếc! Cô soi gương trang điểm lại những chỗ bị nước mắt làm nhòe đi rồi lên giường nằm với trái tim sắp vỡ tung, chờ đợi cái chết.

Hân cảm thấy khó thở. Cô sắp chết rồi sao? Bỗng dưng Hân thấy sợ. Cô hình dung, lát nữa chết rồi cô sẽ đi đâu? Nơi ấy như thế nào? Những người thương yêu của cô đều đang sống. Vậy cô sẽ hoàn toàn cô đơn trơ trọi ở nơi ấy. Cô tin mình không phải xuống địa ngục vì cô chưa hề làm điều ác với ai, nhưng cô vẫn thấy sợ hãi một điều gì đó hãy còn mơ hồ. Kinh khủng hơn nữa là cô sẽ nằm giữa bãi tha ma, nhất là những đêm mưa gió sấm sét như thế nầy! Ôi thôi! Cô vốn là đứa nhát gan, rất sợ ma!

Thử xem lại, nếu cô chết, biết đâu Nguyên chỉ khóc thương cô được mấy bữa- thậm chí chỉ giả bộ - rồi sẽ lấy vợ khác, lấy cái con mà bây giờ Nguyên đang ôm ấp. Chứ không hề ân hận dày vò như cô nghĩ. Trời ơi là trời! Rồi nó sẽ có Nguyên, sẽ được hưởng căn nhà nầy, tất cả đồ đạc nầy. Hừ, cũng lại đi nối giáo cho giặc! Sao mình ngốc đến như thế ? Còn nữa, cô vừa đặt may ba bộ váy tuyệt đẹp chưa kịp mặc. Mình mặc những chiếc váy đó, chắc chắn Nguyên sẽ khen tít mắt tít mũi. Vậy thì không nên chết! Dại gì mà chết! Đúng là mình lú lẩn điên khùng mất rồi. Hân vùng dậy chạy ra khỏi phòng ngủ. Cô mở toang tất cả các cửa, bật quạt quay vù vù.

Nhưng, phải làm cái gì chứ? Gần mười hai giờ rồi! Hân không muốn gọi cho Thu. Giờ nầy Thu cũng chẳng thể giúp gì được. Hơn nữa, biết đâu lại quấy rối vợ chồng nó. Kỳ cục lắm!

A! Hay mình giả vờ chết để coi Nguyên như thế nào, sẽ biết được con người thật của anh ta. Hân đi tới đi lui suy nghĩ. Mình sẽ giả bộ trúng gió. Để tăng phần thương tâm bi đát, mình vò tóc tai cho rũ rượi thê thảm ra, rồi nằm sấp ngay cửa ra vào. Nguyên về, dắt xe vô, vấp phải ! Anh ta sẽ hốt hoảng la lên. Rồi nhất thiết anh phải hiểu rằng vì mình ngồi đợi anh trước cửa mà bị trúng gió độc. Lúc ấy mình sẽ he hé mắt coi anh ta như thế nào, mình sẽ thấy được con người thực sự của anh ta. Tính toán đâu ra đó, Hân nằm soài dưới sàn nhà, sấp người xuống ngay cửa. Đợi.

Lâu quá! Nguyên vẫn chưa về! Hân chạy vào coi đồng hồ, mười hai giờ mười lăm. Cô lại bấm máy gọi, vẫn như cũ, tút tút … Vô vọng… Nằm giả vờ chết vừa mệt vừa chán. Nghĩ tới nghĩ lui, càng thấy mình khùng, Hân bỏ kế hoạch đó. Hát lên nào! Phải, chỉ có hát là thượng sách! Họa Mi thì thầm, em ơi nghe chăng mùa xuân, mùa xuân hát ở trong lòng. Đất nước với sức sống mới như chim én bay trên trời cao. Em ơi nghe chăng tình yêu, tình yêu hé mở ban đầu… Bao nhọc nhằn sầu khổ trong Hân bỗng trôi tuột theo câu hát.

Mưa vẫn như cầm chỉnh mà đổ. Xối xả. Sấm sét đua nhau cào xé, rạch nát, nổ tung cả bầu trời. Mắt trái Hân bỗng giật giật liên tục. Thôi rồi, cô được biết mắt trái giật là có chuyện không hay. Cô lạnh toát người. Run lên. Có thể anh bị tai nạn? Có thể anh về khi trời mưa, đường trơn trợt mà anh lại cố chạy nhanh về với cô vì sợ cô mong. Anh bị trượt té, đầu anh va vào cục đá, anh ngất xỉu… Chiếc điện thoại bị văng ra ngoài, và vì lí do nào đó máy bị hư. Giờ anh đang nằm đâu đó bên vệ đường. Ướt sũng. Lạnh ngắt. Máu me đầm đìa…Chắc vậy chứ Nguyên không bao giờ phản bội cô. Không bao giờ!

Tim Hân chợt thắt lại. Kinh hãi và đau đớn tột cùng. Cô ngồi phịch xuống sàn nhà ôm mặt khóc nức nở. Bỗng cô quả quyết đứng dậy. Nước mắt nước mũi tèm lem trên khuôn mặt bê bết phấn son. Mình phải làm gì đi chứ? Phải tìm cách cứu anh ấy, kẻo anh ấy chết mất! Hân đang lúng túng, bối rối chưa biết phải làm sao thì Nguyên vừa về!

Nguyên chẳng làm sao cả! Anh vào nhà. Dựng xe. Cởi áo mưa. Hân ùa tới ôm chầm lấy anh. Vùi đầu vào ngực anh. Bao lo lắng nghi ngờ hờn giận thoắt tan biến như những chiếc bong bóng nước tròn xoe đang vỡ nhanh ngoài sân. Cô lấp tiếng nấc còn nghẹn nơi cổ bằng tiếng rên nũng nịu âu yếm. Cô chậm giọt nước mắt còn đọng trên rèm mi vào áo anh. Mùi hương quen thuộc trên người anh tỏa ra, xua tan tất cả. Nguyên của cô đã về! Đó là tất cả!

Nguyên vuốt tóc cô, dịu dàng: “ Em biết không, mưa lớn quá, nước tràn vào kho chứa xi măng. Thế là tất cả mọi người đều lao vào khiêng, kê…dọn dẹp, may là chỉ ướt chừng vài chục bao. Xong việc anh chạy về ngay! Đừng buồn anh em nhé! Kìa, sao nhà sực nức mùi nước hoa vậy em?” “ Dạ, em xịt cho thơm…”

Hân xoắn xíu chạy đi lấy quần áo, khăn tắm cho chồng. Lòng cô nhẹ nhõm, hoan hỉ. Rồi theo thói quen, cô cất tiếng hát vang: “ Tình yêu là chiếc lá xanh , là những đám mây bồng bềnh trong nắng. Tình yêu là những cánh chim , là tiếng hát em trong xanh êm đềm. Hãy giữ lấy tình yêu…”.

Đang tắm, Nguyên khựng lại, tắt vòi nước để lắng nghe tiếng hót trong trẻo niềm tin, nồng ấm yêu thương của Họa Mi giữa đêm khuya. Nguyên lặng người, tự xỉ vả mình là thằng tồi, là đồ đê tiện, là kẻ nhẫn tâm, là… Anh cố tìm thật nhiều từ ngữ xấu xa nhất để chửi mắng mình.

Rồi anh xả nước thật mạnh. Nước làm trôi đi tất cả những nhơ nhuốc trên thân thể anh. Và tiếng hát kia đang gột sạch những vết bẩn còn sót lại trong tâm hồn anh.

*