BÙI VĂN CANG
NGUỒN SÁNG TRĂNG SAO VÀ SÓNG BIỂN
Tặng Văn viết Lộc
Bởi nguồn sáng trăng sao có bao giờ rót cạn
Nên muôn đời sóng biển chẳng hề yên
Nước còn nhớ dâng mưa về núi cũ
Thì làm sao anh quên được tình em
Xưa em đến bất ngờ cơn bảo táp
Cây ngã nghiêng lá đổ một hồn anh
Bao đài hoa chưa kịp thấy trời xanh
Cũng vì em, nụ sầu bay lả tả
Rồi em đi như một dòng sông lạ
Nước mãi xuôi mà sông vẫn còn hoài
Sông nằm lại như một lời phù chú
Rằng tim anh sẽ đau nhức không thôi
Nỗi u hoài thành lửa cháy bờ môi
Thoáng cánh bướm bay cũng giật mình thảng thốt
Động tiếng chim qua cũng ngờ em chuyển bước
Thước tha về với mưa ẩn trong tay
Bởi trong anh là đất hạn lâu ngày
Nên bằng những giấc mơ
Anh đã tự phỉnh phớ mà chẳng biết
Những đêm ngắm trăng sao,
trăng sao nhấp nháy giữa câu thề
Những ngày ra dạo biển,
nghe sóng nhại liên miên lời hẹn ước
Và từ đó hé ra anh thấy được
Có một điều anh không bao giờ đánh mất
Là tháng năm qua có xoá mờ bao sự vật
Nhưng tháng năm chẳng xoá nỗi tình em
Vốn ghim sâu trong anh như một lời nguyền.