Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2007

bùi v ăn cang

BÙI VĂN CANG


NGUỒN SÁNG TRĂNG SAO VÀ SÓNG BIỂN

Tặng Văn viết Lộc

Bởi nguồn sáng trăng sao có bao giờ rót cạn

Nên muôn đời sóng biển chẳng hề yên

Nước còn nhớ dâng mưa về núi cũ

Thì làm sao anh quên được tình em

Xưa em đến bất ngờ cơn bảo táp

Cây ngã nghiêng lá đổ một hồn anh

Bao đài hoa chưa kịp thấy trời xanh

Cũng vì em, nụ sầu bay lả tả

Rồi em đi như một dòng sông lạ

Nước mãi xuôi mà sông vẫn còn hoài

Sông nằm lại như một lời phù chú

Rằng tim anh sẽ đau nhức không thôi

Nỗi u hoài thành lửa cháy bờ môi

Thoáng cánh bướm bay cũng giật mình thảng thốt

Động tiếng chim qua cũng ngờ em chuyển bước

Thước tha về với mưa ẩn trong tay

Bởi trong anh là đất hạn lâu ngày

Nên bằng những giấc mơ

Anh đã tự phỉnh phớ mà chẳng biết

Những đêm ngắm trăng sao,

trăng sao nhấp nháy giữa câu thề

Những ngày ra dạo biển,

nghe sóng nhại liên miên lời hẹn ước

Và từ đó hé ra anh thấy được

Có một điều anh không bao giờ đánh mất

Là tháng năm qua có xoá mờ bao sự vật

Nhưng tháng năm chẳng xoá nỗi tình em

Vốn ghim sâu trong anh như một lời nguyền.


tho van: Tam tinh qua e-mail

tho van: Tam tinh qua e-mail

Tâm tình qua e-mail

Th h:

Anh ơi , em nhớ hình như Xuân Quỳnh có 2 câu thơ: " Bốn mùa thu hoa vẫn vàng như thế. Chỉ em là đã khác với em xưa". Em vào làng báo, bị nhào nặn thành sỏi đá rồi, không còn hiền thục, ướt át như trước nữa đâu. Đừng gửi thư cho em làm gì nữa anh nhé.

Văn viết lộc:

Em vào làng báo em thành sỏi

Đá vẫn vô tình để em đi

Nghìn xưa hiền thục nay còn ướt

ác có đâu mà ! em vội chi ?

Chỉ tội cho anh còn trông ngóng

Đá sỏi vô tình anh vẫn mơ

Bàn chân em dẫm đùa trên đấy

Thì có làm sao! Anh vẫn chờ...

Th h:

Đây là những dòng thơ có sức thôi miên có một không hai. Rất may là công việc thường nhật đã kéo em ra khỏi "Vùng cấm". Em rất bận và vì thế có lẽ rất khó còn những giây phút ngồi làm cả một bài thơ như xưa. Chào anh nhé!

Văn viết lộc:

có một “vùng cấm” (của) riêng em

mai kia, mốt nọ cầm xem thế nào?

nơi nao mà có hàng rào!!!

thì anh chỉ việc trèo cao mà nhìn…

nếu em tính chuyện “trốn tìm”

thì anh lên núi hái sim kiếm tiền

kiếm tiền về học “thôi miên”

dẫu em có hoá cô tiên cũng huề…

Tam tinh qua e-mail

Tam tinh qua e-mail

Chao anh Van Viet Loc

Anh khoe khong?

Hom do ve co bi vo danh don khong?

Chuc vui

KC

Văn viết lộc:

nếu mà vợ có đánh đòn

cũng là cái nghiệp vo tròn vào thân

xin ai chớ có ngại ngần...

riêng lòng xin chút giai nhân (cũng) đủ đầy!...

Bua nay KC doc duoc thu anh Loc roi!

Xuat khau thanh tho!

Rat thu vi khi duoc tro chuyen voi nguoi di dom , thong minh, vui tinh... nhu anh Loc

Cam on anh nhieu.

Chuc anh moi dieu tot lanh

KC

Văn viết lộc:

tưởng rằng:”xuất khẩu thành thơ”

trốn lên núi cấm giả vờ ngắm trăng

cuộc đời nghiệp dĩ lăn xăn

trồi lên, trụt xuống khó khăn ra vào

nhiều lúc muốn hỏi đồng bào!!!

tôi làm “thi sĩ” có tào lao không???

từ hoài tấn

T Ừ HOÀI TẤN


GIÂY PHÚT BÊN NGƯỜI

Nắng xô qua ngọn ngách dừa

Chiều vàng ai bỏ quên bờ cỏ xanh

Tình về nẻo phố loanh quanh

Tóc ai vương xõa dưới ghềnh đá xa

Yêu người mấy độ ra hoa

Bạc tuần trăng khuyết luống tà mộng xưa

Nắng xô qua ngọn ngách dừa

Tình ru niềm nỗi đã vừa lòng ai ?

ĐỜI

Đời tôi là một con đường

Nên thương hay giận cũng thường như nhau

Đời tôi là một cây cầu

Đi qua đôi bận để sầu mấy khi

KHÚC TỰ TÌNH

Chiều chiều nỗi nhớ hiu hiu

Mượn sầu làm rượu mượn yêu làm mồi

Mượn cô chủ lại đây ngồi

Thốt lời môi lạ nghe cười gã say

Chiều chiều nghĩ cũng hay hay

Ta về ta dưới hàng cây tự tình

HỎI NGƯỜI

Khi cười một chút rêu xanh

Dấu in trên những ngọn ngành cuộc vui

Khi buồn một chút than ôi

Sầu chia hai lối núi đồi ngổn ngang

Có ai trên đó bàng hoàng

Đi hay ở lại trần gian với người


lê ngọc thuận


LÊ NGỌC THUẬN

THÚ ĐAU THƯƠNG

Ôi chuông mỏ vây quanh đời thiếu phụ

Tóc không còm giỡn gió với triêu mây

Đôi môi nhỏ đã pha mùi khổ hạnh

Và nụ hôn thấp thoáng dấu gông cùm


Hai bàn chân xưa mơ màng lãng mạn

chứ xích xiềng trong móng vuốt Quan Âm

trái tim đập cũng khoanh vùng kiểm duyệt

có thích vui – cũng bị giới nghiêm cười.


thú – đau – thương làm em thành ốc đảo

không bạn bè không rượu rót ly nâng

giọng hát em biến thành kinh, thành kệ

mang áo dài lại hoá bóng cà sa


tình như thế! em còn hay đã chết?

chút liêu trai rệu rã dáng cô hồn

dẫu thương tiếc không giúp gì em được

ly rượu buồn xin cạn chén phân ưu


ta xuất thân vốn ta ma ngoại đạo

không thể nào đụng độ với thiền sư

thôi thì em cố kiên trì mà khóc

có mộ ngày lệ phải chảy thành sông.


Và khi đó hãy quay đầu ngó lại

Em sẽ thấy ta bên bờ sông thương.




mai trinh đỗ thị

MAI TRINH ĐỖ THỊ


minh hoạ: vũ hà nam


MÊ LỘ

ta với người uống cạn cả dòng sông

sao cây trái trong hồn chưa hết đắng

tình đã qua đi mùa yên lặng

những lá vàng trút xuống mảnh vườn câm

ta với người khánh tận những tháng năm

chỉ để biết rằng tình không thật

món tư trang cuối cùng của trời và đất

vẫn mãi mãi là số không ?

ta với người giữa dâu bể mênh mông

ta với người đã hơn là như thế

mới hiểu trái tim-”hồi chuông tắt lửa”(*)

suốt đời nhau rền rĩ điệu cầu hồn

ta với người khánh kiệt cả môi hôn

một chút hương yêu cũng chẳng còn sót lại

cái tưởng là tình cũng cắm đầu đi mãi

bởi vì đâu ?

câu trả lời biền biệt đêm sâu

câu trả lời lặng im hố thẳm

tình lặng lẽ qua đi mùa yên lặng

chiếc lá vàng

rớt xuống

mảnh vườn câm

mai trinh đỗ thị


(*) ”hồi chuông tắt lửa” tên truyện dài của:

Thế Nguyên.

lương tuý vân

LƯƠNG TUÝ VÂN


Ta về

Ta về

Mây trắng bâng khuâng

Ta về

Mây trắng hay chăng

Ta về

lương tuý vân

2001

Những mùa xuân

Nghìn nghín năm những mùa xuân

Dấu chân ai bước như chừng chưa phai

Cũng phấn son cũng liễu mày

Cũng vườn hoa bướm cũng thai nghén tình

Xuân này em lại xinh xinh

Hồn – tình – đêm

Từng đêm tiếng cuốc thúc dồn

Năm canh nén nặn nên hồn – tình – đêm

Nghe thâu cánh lá chap đèn

Vo tròn tiếng cú dài thêm khúc đời

Bảo Yên thảo trang

tháng 9-2001

Tình thu

Bằng lăng vươn tay nở

Tím mây trời giăng tơ

Sợi thu ươm ướm nhớ

Buồn nao mấy mùa thơ

2001



Viêm tịnh

VIÊM TỊNH




ĐỐI TƯỞNG CÙNG EM



Những người bạn cũ mới

của những năm tháng mới cũ

luồn qua những ngọn gió. Ngọn gió độc địa, thổi bay mông lung

mười phương tám hướng

Họ đi như loài hoa cỏ phát tán

nẫy mầm và chọn cho nơi dừng lại. Đất ở đâu cũng là đất. Còn

ta đất cũ, ta già đi cùng rơm rạ. Đón nhận và tiễn biệt.

Giọt nước mắt chảy không khổ đau chẳng hân hoan.

Thời gian, trò đùa của hư vô trên giá sách

rêu mốc bình thường đùa cợt

Đời ơi, trở nên hiu quạnh. Đó là hồi tưởng nhau. Không phải.

Đã hoà quyện từ kiếp nào. Cháy bỏng tình nhân. Người trung tính

vẫn ấp ủ một bóng hình. Đi tìm cho rạch ròi, chộ răng thì chộ mới yên tâm.

Kẻ bần hàn tìm manh áo. Còn người đang yêu cứ áy náy một lần lỡ hẹn.

Em. Ngọt ngào tên lần gọi thì thầm gợi tình trong cơn mộng mị rồi thăng hoa, cửa

địa ngục mở toang ta vào nhau năm tháng có sá gì bạn bè, nói tới nói lui, thở hơi tức tưởi,

ta vẫn tình cùng em.

Vẫn mãi bên ta dòng sông lạnh

chảy cuồn lưu ướt cõi ta bà.

nguyễn mien thảo

NGUYỄN MIÊN THẢO


GIÁP NĂM

ngày giỗ đầu Thái ngọc San

bỗng nhiên lăn ra chết

ngỡ như là đi chơi

bạn bè ngồi uống rượu

tưởng mày đi mua mồi

khi mày vừa ra đi

có thằng không thiết sống

bây giờ tới giáp năm

lòng vẫn còn trống rỗng

mày bỏ đi hơi uỗng

nhan sắc còn quá trời

rượu nhân tình chưa cạn

biết khi nào cho vơi

mấy chuyến tau ra Huế

đi loanh quanh ngoài đường

chỗ nào tao cũng thấy

đôi mắt mầy ươn ươn

cái thửơ mày còn sống

nhà cửa đã buồn thiu

bây giờ mầy đi vắng

nó lại càng quạnh hiu

vợ mày lo công tác

đến túi câm mới về

cửa trong ngoài đều khoá

làm răng vô thắp hương

thôi chạy tuốt lên núi

uống với mày vài ly

giáp năm mày đầy đủ

bạn bè say li bì...


hoạ sĩ Kim Long


hoạ sĩ Kim Long

Tên khai sinh: Nguyễn Quốc Hoàng

Nơi sinh: Thành nội Huế

Nơi ở: 80/68 Trần Quang Diệu

Quận 3 – TP. Hồ Chí MInh

Điện thoại: (08) 8436489



Tâm tình qua e-mail


Tâm tình qua e-mail

Th h:

Anh ơi , em nhớ hình như Xuân Quỳnh có 2 câu thơ: " Bốn mùa thu hoa vẫn vàng như thế. Chỉ em là đã khác với em xưa". Em vào làng báo, bị nhào nặn thành sỏi đá rồi, không còn hiền thục, ướt át như trước nữa đâu. Đừng gửi thư cho em làm gì nữa anh nhé.

Văn viết lộc:

Em vào làng báo em thành sỏi

Đá vẫn vô tình để em đi

Nghìn xưa hiền thục nay còn ướt

ác có đâu mà ! em vội chi ?

Chỉ tội cho anh còn trông ngóng

Đá sỏi vô tình anh vẫn mơ

Bàn chân em dẫm đùa trên đấy

Thì có làm sao! Anh vẫn chờ...

Th h:

Đây là những dòng thơ có sức thôi miên có một không hai. Rất may là công việc thường nhật đã kéo em ra khỏi "Vùng cấm". Em rất bận và vì thế có lẽ rất khó còn những giây phút ngồi làm cả một bài thơ như xưa. Chào anh nhé!

Văn viết lộc:

có một “vùng cấm” (của) riêng em

mai kia, mốt nọ cầm xem thế nào?

nơi nao mà có hàng rào!!!

thì anh chỉ việc trèo cao mà nhìn…

nếu em tính chuyện “trốn tìm”

thì anh lên núi hái sim kiếm tiền

kiếm tiền về học “thôi miên”

dẫu em có hoá cô tiên cũng huề…