ĐÀO HIẾU
Tên thật: ĐÀO CHÍ HIẾU
Tốt nghiệp Cử nhân Văn chương Đại học
Văn Khoa Sài Gòn 1972.
Chánh quán: huyện Tây Sơn, tỉnh Bình Định.
Nghề nghiệp: Biên tập viên Nhà xuất bản TRẺ,
hội viên Hội Nhà văn Việt
Địa chỉ: E-mail: daohieuvn@yahoo.कॉम
NGƯỜI CANH GIỮ GIÁO ĐƯỜNG
truyện ngắn
Phạm Nhung gặp Đào Hiếu ngoài đường:
-Đi đâu?
-Đi mua đất.
-Mua đất để làm gì?
-Để xây một nhà thờ.
-Thờ ai?
-Phạm Nhung.
-Tiền đâu mà mua đất?
-Bán nhà.
-Bán nhà rồi ở đâu?
-Ở trong nhà thờ.
-Làm gì trong nhà thờ?
-Cầu nguyện và lạy.
-Lạy ai?
-Phạm Nhung.
*
Phạm Nhung thấy nói năng khùng quá nên sợ, lánh mặt Đào Hiếu.
Mười năm trôi qua. Hai người không gặp nhau.
Phạm Nhung cũng đã gần bốn mươi tuổi. Rượu đã làm nàng quên hết quá khứ. Theo thói quen, nàng đi đến quán bar vào lúc xế chiều.
Nửa đêm, nàng đã say, liền bước ra vườn hoa của ngôi biệt thự, theo lối mòn đi ra phố.
Phố rất vắng và con đường thì tối mờ. Nàng bước đi mà không biết mình về đâu. Bỗng nhiên nàng thấy trong một lối đi rêu phong có ánh đèn le lói, bèn tìm đến.
Khi nàng đặt chân lên viên đá ẩm ướt trong cái sân nhỏ thì tiếng chuông vang lên, thanh thoát, ngân nga.
Phạm Nhung đẩy cánh cửa gỗ màu đen và nhận ra mình đang đứng trong một thánh đường trang nghiêm, tĩnh lặng. Ở phía xa, nơi góc cao của điện thờ là một vùng sáng trắng xanh, tinh khiết và lạnh lẽo.
Nơi đó ẩn hiện một cái bóng nhỏ mờ ảo.
Có tiếng nói từ trong vách đá:
-Em biết đây là đâu không?
-Là đâu?
-Là ngôi giáo đường của chúng ta. Ngôi giáo đường mà suốt mười năm qua em không hề đặt chân tới.
-Nhưng anh là ai?
-Là quan khâm sai triều Nguyễn.
-Anh đến đây để làm gì?
-Em không nhớ là chính anh đã xây ngôi giáo đường này sao?
-Nhưng anh xây nó để làm gì?
Người tu sĩ mặc áo chùng đen từ trong vách đá bước ra, đến bên Phạm Nhung, quỳ xuống một bên rồi chỉ tay vào vầng sáng trắng trước mặt.
-Em có thấy cái bóng ẩn hiện nơi đó?
-Bóng của ai vậy?
-Của em.
-Tại sao lại có cái bóng ấy?
-Đó là cái bóng của sự tưởng nhớ. Trong suốt mười năm, anh đã quỳ trước vầng sáng này mà tưởng nhớ em. Và nỗi nhớ của anh đã kết tinh thành cái bóng ấy. Nó đã là một thánh thể, vô nhiễm và bất tử.
Phạm Nhung níu lấy vai áo chùng rách tả tơi của Đào Hiếu và khóc.
-Đừng khóc, Đào Hiếu nói.
-Em muốn xưng tội. Anh có ngồi tòa được không?
-Anh không phải là linh mục. Suốt đời, anh chỉ là người hầu của em.
-Vậy em sẽ xưng tội với ai?
-Hãy xưng tội với cái bóng của em. Đó là Phạm Nhung tinh khiết, cao cả và vĩ đại. Đó là Phạm Nhung mà anh đã yêu hơn một ngàn năm rồi.
13 / 10 / 2004
KINH NHẬT TỤNG
truyện ngắn
chương 1
Nhiều người chưa gặp Chúa.
Nhưng vẫn thờ lạy Ngài.
Huống chi anh đã gặp em.
Nhiều người chưa trò chuyện cùng Chúa.
Nhưng vẫn tin Ngài.
Huống chi anh đã trò chuyện cùng em giữa rừng cây.
chương 2
Chúa hỏi Đào Hiếu:
“Hoa hồng được tạo ra trước Nhung, hay Nhung được tạo ra trước hoa hồng?”.
Đào Hiếu trả lời:
“Nhung trước”.
Chúa hỏi:
“Tại sao?”.
“Vì Chúa phải tạo ra Nhung trước, sau đó ngài bắt chước vẻ đẹp của nàng để tạo ra hoa hồng”.
chương 3
Vũ trụ luôn im lặng nhưng bốn mùa luân chuyển. Nhung cũng
im lặng vì thế em là mẹ của bốn mùa. Nhung đẻ ra mặt trăng, trái
đất và Đào Hiếu. Vì thế nàng là mẹ của tất cả. Mặt trăng im lặng, trái đất im lặng, Nhung im lặng, vì thế họ hoàn hảo. Chỉ có Đào Hiếu không im lặng vì thế hắn ta không hoàn hảo. Hãy tha thứ cho hắn.
chương 4
Con ngựa đang chờ anh ngoài cổng.
Và em đang ở trên bờ biển.
Anh cưỡi con ngựa đuổi theo em.
Nhưng khi sắp bắt kịp em.
Anh bỗng thấy mình đang cưỡi một con ngựa gô.î
Rồi anh biến thành một đứa tre.ã
Em nhìn anh, và gọi:
“ Hãy đến đây, cậu bé!”.
chương 5
Ngày kia Chúa và các môn đồ đến một ngôi làng nghèo nàn. Mọi người nhìn thấy đám đông đang vây quanh một căn nhà nhỏ. Chúa hỏi một bà lão:
-Trong nhà có gì vậy?
-Một người đang bệnh.
Chúa bước vào nhà và thấy một người đàn ông đang nằm trên giường. Ngài hỏi:
-Tại sao ngươi bệnh?
-Con thất tình.
-Con đã yêu người nào?
-Con đã yêu một tảng đá.
chương 6
Người ta lấy một tảng đá, tạc tượng đức Phật rồi lạy.
Người ta lấy một tảng đá, tạc tượng đức Chúa Trời rồi lạy.
Anh cũng lấy một tảng đá. Nhưng anh không cần tạc tượng, bởi vì anh nhìn thấy em khắp nơi.
chương 7
Em có mặt khắp nơi vì thế anh không dám cử động sợ rằng anh sẽ chạm vào người em.
Nhưng một ngày kia, anh đã cử động.
Bỗng nhiên em vỡ tan.
Và những mảnh vỡ bắn vào mắt anh.
Chúng lập tức biến thành những giọt nước mắt.
22/9/2004
CON MÈO LƯỜI
Lúc ngủ dậy con mèo nói những gì?
Không ai nghe nổi
Cũng như tiếng em ngái ngủ
Nhỏng nhẻo, lằng nhằng như nhựa cây
Cái mình dài uốn cong như sợi dây
Cái rốn êm ả
Vùng bụng phẳng như bình nguyên cỏ.
25/11/2004
HOÀNG HÔN
Gió về xôn xao như cát
Ta đi lạc trong hoàng hôn
Tìm kẻ đã mất tăm bên dốc
Trời chao nghiêng những cánh dơi buồn।
Anh tìm anh khô héo trong gió
Anh tìm em mọc lên như chồi cỏ
Chiều bước qua giọt sương
Như cánh chuồn bỡ ngỡ
Anh cầm viên sỏi trên tay
Trượt con dốc dài cát đá
Bóng chiều đổ theo cành cây ngã
Đám mây bay vào núi xa।
Lửa cháy rực trên cánh đồng xưa
Bờ cây đen lao xao bầy sáo nhỏ
Anh đứng khóc một mình trong gió
Hoàng hôn không dừng lại bao giờ।
Hoàng hôn bỏ đi qua bên kia bến bờ
Như bầy sáo mất hút trong bóng tối
Chỉ còn lại tàn tro trên mặt anh
Chỉ còn lại một chân trời bối rối.
21/11/2004