Thứ Ba, 9 tháng 10, 2007

TRẦN THỊ CỔ TÍCH

TRẦN THỊ CỔ TÍCH

ba ơi!

Ba mất đã ba năm

Con chưa làm nổi bài thơ vĩnh biệt

Bởi dòng đời con cứ mãi quanh co

Tuổi năm mươi bao nỗi tơ vò

Con thèm được ba chở đi lòng vòng

Như ngày xưa còn bé

Ngây ngô cười với những cánh chuồn bay

Ôi ngày xưa! Bên chiếc máy may

Ba tóc bạc cặm cụi may từng tấm áo

Mồ hôi thấm từng đường kim mũi chỉ

Từng nẻo đường chúng con học đó đây

Chín đứa con, con là èo uột nhất

Cứ ốm đau hoài khiến ba phải lo lắng thuốc thang

Thuốc đắng ngắt con vùng vằng không chịu uống

Quả chuối chín cầm tay ba cố dỗ dành

Móng chân bọng mủ nửa đêm con bật khóc

Ba là người thức giấc đầu tiên

Bàn tay nhẹ nhàng xoa vết đau con trẻ

Ru con vào giấc ngủ bình yên

Con lớn lên bước vào đại học

Vào trường đời, vào duyên nợ của riêng con

Ba vẫn cạnh bên con dìu dắt

Dù mắt ba chỉ còn bóng tối âm u

Các cháu lớn lên trong tình thương của ngoại

Có biết đâu ngày vĩnh biệt rất gần...

Ngày ba mất các anh ở xa không về được

Chị em gái con cùng lo sau trước

Ôm bài vị bước giật lùi trước linh cửu. Ba ơi!

Tiễn đưa ba mùa đông ấy không có mưa rơi

Gió níu mây về nghĩa trang buồn ngơ ngác

Chim rũ cánh nghẹn ngào không tiếng hát

Cõi vô cùng thanh thản bước ba đi.