Thứ Hai, 30 tháng 7, 2007

TRƯƠNG THỊ KIM CHI


TRƯƠNG THỊ KIM CHI


HAI LẦN THỨC GIẤC

Vòng xoay dày đặc, có chỗ bị tắc nghẽn vài phút.

“Rầm!”. Một chiếc xe đạp chạy sát cạnh Quỳnh, tự va vào xe Quỳnh và tự ngã. Những chiếc xe vây quanh né ra. Cô bé nhanh nhẹn đứng dậy. Quỳnh buộc phải trôi theo hết dòng chảy của vòng xoay rồi mới tấp được vào lề, ngoái nhìn lại. Muộn rồi! Cô bé, có lẽ là một sinh viên nghèo, đã mất hút. Quỳnh lại chậm! Sơn từng nhận xét: “Mầy có trái tim mẫn cảm nhưng khối óc và hành động chậm rì”. Quỳnh ngẩn ngơ ân hận. Lẽ ra Quỳnh đã làm được một cái gì đó cho cô bé.

Hình ảnh của Quỳnh vào buổi trưa đã xa chợt hiện về. Một chiếc xe con sang trọng từ trong hẻm lao ra, Quỳnh lăn xuống lề đường. Cô gái lái chiếc xe con đó có lẽ trạc tuổi Quỳnh, miệng vẫn thản nhiên nhóp nhép nhai kẹo cao su, mặt lạnh lùng, tỉnh bơ ngồi ôm vô-lăng dòm Quỳnh lòm còm bò dậy. Nó sai luật! Mặc kệ nó! Quỳnh đã đứng dậy được và chuẩn bị đi. Ngay lúc ấy, Sơn thò tay vào túm tóc cô gái kia, bắt ra xin lỗi Quỳnh. Cô chiêu đành khuất phục trước đôi mắt tóe lửa của Sơn. Sơn đến phủi quần áo cho Quỳnh, lớn giọng mắng Quỳnh sao quá hiền để người ta ăn hiếp, rằng không biết nhìn kẻ đối diện mà xử sự. “Với cái ngữ kia mà đưa mặt ra là nó tát đủ hai má đến nổ đom đóm đấy ngốc ạ!”. Sau này Quỳnh được biết, Sơn có mấy ngón võ cổ truyền cùng với tính khí thẳng thắn, khẳng khái, gặp chuyện bất bình dễ gì bỏ qua! Rồi Sơn trở thành bạn thân nhất của Quỳnh, hễ có chuyện vui buồn, nhất là những chuyện nan giải, cô đều nhờ Sơn. Sơn luôn giúp cô tìm được đáp số cho những bài toán rất hóc búa của cuộc đời một cách thông minh và tuyệt vời nhất.

Chiều cuối đông xuống nhanh. Trên bầu trời xám tro, một mảng mây không rõ hình thù đang tím sẫm lại, u buồn, tuyệt vọng. Không khí se lạnh. Vẫn trôi giữa dòng người ken dày vội vã tất bật, Quỳnh cảm thấy mình lạc lõng bơ vơ, cô đơn yếu ớt, sắp kiệt sức bởi gánh nặng khổ đau cùng cực. Một cái gì quý giá nhất dường như sắp tan vỡ. Quỳnh đã đi qua đoạn đường chưa dài nhưng không phải ngắn của đời người và đã lầm lạc ư? Quỳnh sắp rẽ sang lối khác và có còn lầm lạc? Eden còn xa lắm? Hay tại cô vốn chậm chạp? Hơn một năm rồi cô vẫn chưa giải quyết cho ra đầu ra đũa, cứ nhập nhằng mãi. Nhưng trong việc này Sơn lại bảo, đôi khi cái chậm cũng có cái hay của nó. Chậm một giây có thể thoát hiểm vì tai nạn vừa xảy ra trước đó một giây. Quỳnh còn sức chiụ đựng được bao lâu nữa? Sơn trấn an, còn thở là còn sức chịu đựng, đó là bản năng, là thuộc tính của con người. Cả năm nay Quỳnh tiều tụy héo hon. Sơn ngậm ngùi, mầy bớt ghen chút đi. Không, tao không thèm ghen, tao chỉ đau đớn vì bị xúc phạm. Một cách nói kiêu ngạo về ghen đó ngốc ơi, mầy còn ghen có nghĩa là còn yêu, ghen càng dữ yêu càng tợn. Ừ, có lẽ Sơn nói đúng, mình vẫn không thôi nghĩ về Đạt. Trời ơi, Đạt là gì, là bóng râm trên con đường trưa nắng, là chốn bình yên trước những bất trắc của cuộc đời hay là tảng đá khổng lồ trên chiếc lưng nhỏ nhắn mỏng manh của Quỳnh? Sao nhiều ngã ba ngã tư, nhiều khúc quanh khúc quẹo? Lòng đang u ám mỏi mệt và rối như tơ vò, Quỳnh càng thêm bực bội. Càng bực bội càng nhầm đường.

Rồi cũng đến Eden! Một nhà hàng kiểu sân vườn khá lịch sự! Quỳnh ngơ ngác lúng túng, bán tín bán nghi bên bức tượng thạch cao đặt ngay lối vào: Người đàn bà đang đưa trái táo tận miệng người đàn ông. Ánh mắt háo hức say sưa và nét môi dưới trễ xuống thèm thuồng của người đàn ông làm Quỳnh chú ý. Sơn chạy ra kéo Quỳnh vào cái bàn trong góc kín đáo nhất, khuất sau ba cây cau kiểng đang trổ buồng, chụm gốc nhau trong cái chậu vuông to tướng.

“?ừng dòm láo liêng coi quê cả cục, thiên hạ cười cho! Ăn gì?”. Quỳnh hờ hững: “Gì cũng được! Không quan trọng”. “Chuột đồng nướng trui nghen!”. “Đừng đùa, Sơn à!”. Quỳnh đưa tay lên cổ, kéo một cái gì đó xuống. Sơn cười hề hề, lôi trong túi xách ra chai rượu, dài giọng: “Ông anh ở Mỹ về cho, Rémy Martin đàng hoàng à nhen! Ổng mua trên máy bay. Bảo đảm thứ thiệt năm phần trăm! Hay ăn dồi chó? Tranh thủ ăn kẻo chết xuống âm phủ biết có hay không mầy ơi”. Quỳnh uể oải: “Thôi mà Sơn!”.

Một bức tranh lớn trên mảng tường trước mặt vừa ngang tầm mắt Quỳnh: Bên ngoài trời đang bão tuyết dữ dội thì trong cái tổ rơm ấm áp nằm sâu trong một hốc cây, con chim mẹ đang mớm mồi cho hai chú chim con, hai cái mỏ há to hết cỡ. Quỳnh lặng người, bất động vì cảm xúc. Cảnh vật xung quanh thoáng phủ sương. Bức tranh như tỏa hơi ấm, toát lên điều bí mật đầy quyến rũ khó lòng lý giải trong giây lát. Hình ảnh Đạt xa lạ hiện ra rồi tan biến trong khoảnh khắc, tựa ảo ảnh. Phải, cầu mong sao Đạt chỉ là ảo ảnh. Bởi lòng tự trọng của Quỳnh đã bị tổn thương nặng nề. Bởi vết thương càng ngày càng bị Quỳnh tự khoét vào, nhức nhối. Chiếc thuyền vẫn tròng trành giữa biển khơi trong cơn sóng gió. Quỳnh phải gồng mình giữ thăng bằng để khỏi ngã. “Mình muốn ly dị”. “Hừm, từ từ đã, mới an tọa nói chuyện đó mất vui”. “Nhưng mình cần gặp Sơn không phải để nhậu... mà chỉ uống rượu để giải sầu”. Giọng Quỳnh tha thiết: “Mình muốn ly dị. Dù sao mình cũng muốn Sơn nói với mình cái gì đó. Sơn tựa cằm trên đôi bàn tay đan vào nhau, giọng ỡm ờ khó hiểu: “Ờ! Ly dị! Cũng hay đấy. Nhưng thằng Ty, mầy tính sao?”. “Đương nhiên nó ở với mình!”. “Hai mẹ con mầy trong ngôi nhà thênh thang đó! Thế mầy đã hình dung ra cuộc sống thiếu Đạt chưa?”. “Rồi!”. “Mầy đã suy nghĩ kỹ?”. “Rất!”. “Rồi mầy sẽ ở vậy suốt đời?”. “Ừ!”. Chiếc thuyền bỗng chao đảo dữ dội, có vẻ như đã mất phương hướng giữa mù khơi. Quỳnh bíu chặt hai tay vào mạn thuyền. Căng mắt. Chờ đợi. Nước biển mặn chát. Cô mím chặt môi. Số phận của nó đang nằm trong tay cô. Không dưng cô thấy sợ khi vừa thốt tiếng “Ừ”. Cảm giác như đang đứng ở trên độ cao ngút mắt nhìn xuống vực sâu, nghe người chới với, rợn ngợp, choáng váng, hụt hẫng.

Sơn xoay xoay ly rượu trên tay, rồi ngửa cổ dốc tuột vào miệng. Quỳnh bắt chước. Lần đầu tiên Quỳnh nếm chất cay này. Hơi ấm dồn lên mặt. Người cô bỗng nhẹ tênh, muốn bay lên... Bay lên... A ha! Cuộc đời chỉ là một sân khấu, ta chỉ là một vai diễn, lại là một vai quần chúng mờ nhạt thoáng qua trong vài giây, vậy có gì quan trọng mà sao cứ phải lựa chọn, đắn đo? Mà sao cứ mãi quẩn quanh trong những đường biên ước lệ chật hẹp? Nhọc nhằn quá đỗi! Mỏi mệt quá chừng! Sức mạnh nổi loạn tiềm ẩn đâu đó giờ trào dâng, cuồng nộ dữ dội làm mắt Quỳnh sáng rực. Sơn rót đầy cả hai ly, điệu nghệ: “Bữa nay tụi mình say thử hè!”. “ OK!”. “Say cho biết thế nào là say. Say coi sướng cỡ nào mà mấy ổng lại khoái say”. “OK”. “Mầy còn nhớ phim Tề Thiên Đại Thánh?”. Quỳnh bực mình gắt: “Mắc gì có Tề Thiên ở đây?”. “Bình tĩnh nào. Thư giãn vài phút trước khi trở lại điểm nóng. Mầy còn nhớ khúc cuối bộ phim? Lúc thầy trò họ đã thỉnh được kinh?”. “Nhảm nhí! Mới uống chút đã say!”. “Đừng quá khinh địch à nhen! Hết chai nầy tao còn chưa say nữa là... Mầy nhớ cảnh kinh bị ướt. Thầy trò họ hè nhau phơi. Cơn gió to thổi tới. Kinh bay tứ tung. Họ táo tác chạy đi thu gom? Mầy còn nhớ một tờ kinh bị mất, không tìm lại được? Mầy còn nhớ vẻ mặt rầu rĩ thảm thương của Tam Tạng? Và... con khỉ kia đã triết lý như thế nào không?”. Quỳnh nổi nóng: “Bỏ qua con khỉ đó đi. Bữa nay mình gặp Sơn không phải để nói chuyện vớ vẩn”. “Hổng dám vớ vẩn đâu! Thầy ơi, cõi đời này đã hoàn hảo đâu mà thầy đòi bộ kinh hoàn hảo! Nhưng thôi, không khoái chuyện đó thì chuyện khác vậy. Mầy biết Thượng đế dựng nên loài người như thế nào không? Ngài tạo Adam trước rồi mới tạo Eva...”.

Lạy Chúa! Bữa nay Sơn làm sao ấy. Khi không đem chuyện cái thuở hồng hoang mịt mùng ra đây! Nếu có cây bút thử điện trong túi, Quỳnh sẽ đặt lên đầu Sơn, hẳn đỏ rực. “Mình xin Sơn! Vào việc đi!”. “Coi kìa!”. Quỳnh nhìn theo hướng tay của Sơn, một cặp nam nữ ngồi tình tứ bên nhau dưới tán cây tròn kiểu cách xinh xắn. “Có gì đâu?”. “Có chứ, mầy thấy Adam mặt mày gồ ghề vụng về vô tư, trong khi Eva thanh tú mềm mại khéo léo. Biết sao không? Bởi lần đầu tiên Thượng đế nặn Adam, ngài chưa có kinh nghiệm, hoặc có thể sơ ý quên đẽo gọt nắn nót trau chuốt điểm tô nên mới ra làm vậy. Tội nghiệp Adam! Còn Eva quả là một tuyệt tác! Nhưng bù lại chỉ là cái xương sườn nên mỏng manh, yếu ớt...”. Quỳnh năn nỉ: “Nói chuyện mình đi Sơn!”. Sơn lại rót rượu, bộ tịch giống hệt tay bợm nhậu chính hiệu, lè nhè: “Uống đi đã. Nè cụng ly! Nhưng xét cho cùng Adam cũng đáng thương, bị Eva dụ khị. Hậu duệ của cụ Adam cũng chẳng hơn gì, chàng Từ Hải đáng mặt anh hùng lắm chứ, đầu đội trời chân đạp đất vậy mà khờ khạo nghe lời em Kiều để chết đứng oan khiên! À, mầy ráng ăn cho no vào để lấy sức ly dị. Bữa nay mầy tiều tụy quá. Chà, cua mới lột vỏ ngon tuyệt! Ừ, ly dị quách cho xong chuyện. Thằng chả của tao còn lơ mơ, tao cũng ly dị luôn, tụi mình ở với nhau cho êm chuyện. Hi hi... nói giỡn cho vui, chứ tụi mình cùng một cực, đẩy ra ngay lập tức!”.

“Sơn ơi, bồ say rồi!”. “Nghe đã! Lát nữa tao sẽ hỏi số điện thoại nhà của tất cả những tên đàn ông trong quán này. Không những thế, tao còn đi khắp thành phố, tìm số điện thoại nhà của hết thảy bọn đàn ông đang ngồi trong các nơi ăn chơi đàn đúm. Để làm gì? Mầy ngốc thật, để gọi vợ họ, bảo những bà vợ ấy ly dị tất... Mầy ngồi xuống đi! Nào cụng ly... cụng ly chúc mừng những người vợ sẽ ly dị chồng!”. Sơn bỗng cất cao giọng: “Ước gì tất cả bọn đàn ông nhậu nhẹt đều bị vợ bỏ! Ước gì bọn đàn ông làm oai làm tướng trong nhà đều bị vợ bỏ! Và ước gì bọn đàn ông lăng nhăng đều bị vợ bỏ! Ôi cái bọn đàn ông! Chúc mừng những người vợ thoát được chồng! Chúc mừng!”. Quỳnh dằn dỗi: “Bồ say quá rồi!”. Sơn la to: “Hổng dám say đâu, vài ly rượu này nhằm nhò gì!”. Sơn lại rót, lại uống. “À, nói chuyện ly dị, tao chợt nhớ chuyện tao. Tao cũng đã từng viết đơn ly dị chứ bộ! Chuyện là vầy. Đêm đó, tao bị thức giấc hai lần! Chuyện tao vẫn giấu kín tự đáy lòng, nói ra dị hợm lắm, nhưng giờ tao kể hết cho mầy nghe. Rót nữa đi cưng, chà, đúng là tửu nhập ngôn xuất. Đêm đó, tao thức giấc hai lần. Ừ, thì tao biết mầy đang buồn, đang đứng trước vấn đề nghiêm trọng, cần lời khuyên của tao, nhưng từ từ nghe tao nói đã...

Lần thứ nhất, khoảng nửa đêm. Đang ngủ, chả ú ớ rồi nói ngay bên lỗ tai tao, rành rọt: “Nga ơi, anh chỉ yêu có mỗi mình em thôi! Trái tim anh chỉ có mỗi mình em!”. Tao giật bắn người! Mầy không tin ư? Nhưng trước khi tới điểm nóng, phải công nhận thằng chả sến dễ sợ! -Sơn đãi giọng ra, nhão nhoẹt- Trái tim anh chỉ có mỗi mình em! Hi hi! Người ta có thể tin mặt trời mọc đằng tây và lặn đằng đông, chứ làm sao tin được đức ông chồng của tao léng téng, phải không? Vậy mà... Hi hi... Mầy làm gì vậy, rót đi chứ. Bữa nay hai đứa mình chơi hết chai rượu này hén! Tao đập chả dậy. Chả ậm ừ rồi ngủ tiếp. Tao phải bấm huyệt nách chả, phải tung chưởng tới tấp, chả mới tỉnh. Ban đầu chả chối leo lẻo. Sau tao làm dữ quá, chả đành thú nhận, rằng Nga là mối tình đầu của chả, nhưng giờ ai đã có phận nấy. Chả biện hộ gần đây sao đầu óc chả hay nhớ lại chuyện xưa, nói năng lung tung, đừng chấp. Tao giả vờ đón đầu đón đuôi đón xuôi đón ngược. Ai ngờ chả khai tuốt, chả và Nga đã có một đứa con, lớn hơn bé Ngọc Hà hai tuổi, gởi xuống bà dì Nga tận Rạch Giá nuôi hộ! Chuyện tưởng chỉ xảy ra trong phim trong truyện, ai ngờ ngay trong nhà mình. Chả quỳ xuống lạy tao, xin tao tha thứ. Tao như đang nằm mơ, một tay cầm đơn ly hôn, một tay cầm con dao...

Chả không chịu ký. Tao chĩa mũi dao vào ngực tao. Chả cầm bút, vừa khóc vừa ngâm thơ. Thơ gì hả? Hèm! Để nhớ coi! “Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ. Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ. Đừng trách chi những phút xao lòng”. Tao ngâm hay ra phết đấy chứ. Mầy cũng biết bài thơ này? Nhưng khi chả ký, tao bỗng nổi khùng, tặng hai nắm đấm thôi sơn vào ngực chả làm kỷ niệm trước khi giường ai nấy ngủ. Tao điên tiết xách gối qua phòng bé Hà. Ôi chao, rượu ngon hết biết mầy ơi, đúng là rượu ngoại. À, tao nuốt luôn mấy viên thuốc ngủ vào. Nhưng tao chỉ mơ mơ màng màng chứ không tài nào ngủ say được! Ừ, thì tao hơi bị kỳ, tới đây để nghe mầy tâm sự, ai dè ngứa miệng lại đi tâm sự với mầy. Thôi, mầy chịu khó nghe tao, lát tao lại chiụ khó nghe mầy!

Gần sáng, tao giật mình dậy. Trời mưa to. Sấm sét ầm ĩ. Bé Hà vẫn ngủ say. Tao sợ quá, nhét hai ngón tay vào lỗ tai. Bỗng ánh sáng chớp lòe, sáng lòa. Và... Và, tao thấy rõ ràng... mầy ơi, rõ ràng cái mặt người bự tổ chảng đen thui ngoài cửa sổ, giương cặp mắt trắng dã dòm trân trân tao! Kìa, mầy tái xanh thấy ghê! Có sao đâu, chuyện ở nhà tao mà! Tao hét um lên, chạy như bay ra ngoài. Bé Hà cũng chạy theo tao. Ai ngờ, chả cũng chạy ra, đụng phải tao, suýt té. Chả ôm hai mẹ con. Vỗ về. Qua cơn sợ hãi, tao hoàn toàn yên tâm khi nằm bên cạnh chả. Bé Hà bám lấy cổ chả. Mầy biết đấy, khi sợ thì hay...

Kìa, mầy để yên tao kể tiếp, chuyện gì cũng phải có đầu có đuôi. Tao ra toa-lét, khi đi ngang qua phòng khách, tao lén xé vụn tờ đơn ly hôn! Đó, hai lần thức giấc của tao đó. À, chưa hết. Chừng mấy phút sau, gió to kinh khủng, cuốn phăng mái tôn ngoài bếp nghe ầm ầm, tưởng như tận thế. Chả ra bếp thu dọn. Tao với bé Hà chui xuống gầm giường ôm nhau run. Xong chả vào lôi mẹ con tao ra, phủi mạng nhện, bồng hai mẹ con lên giường. Hết chuyện!”.

Quỳnh tròn mắt: “Ổng bồng Sơn?”(Sơn cao khoảng hơn mét sáu, nặng độ bảy chục ký, coi gần giống võ sĩ sumo! Có lần chồng bất tỉnh giữa khuya, Sơn cõng chồng chạy một mạch tới bệnh viện! Quỳnh phục sát đất. Sơn nhún vai, xì, chuyện lẻ tẻ, chả thua tao ba tuổi, nhẹ hơn tao cả chục ký!). “Ừ, bồng ngon ơ! Hi hi! Tao chẳng còn sợ gì nữa, khò tới sáng. Thôi kệ, dù sao mình cũng chỉ là cái xương sườn bé nhỏ. Mà nấp trong lòng chả coi bộ khỏe ru à nhen! Cũng may chả đãng trí, quên béng cái đơn ly hôn. Tao cứ lo ngay ngáy sợ chả hỏi, quê cả cục. Mầy ơi, hình như đàn bà mình đôi khi có thể độ lượng với cả thế gian, nhưng lại khe khắt chấp vặt với chồng”.

Hơi ấm, mùi vị quen thuộc, hơi thở xiết bao nồng nàn của Đạt bỗng quấn lấy Quỳnh, nao lòng. Gió yên. Biển lặng. Con thuyền chao nhẹ. Quỳnh duỗi đôi bàn tay. Đôi bàn tay mỏi nhừ.

“Nè, uống đi chứ. À, cái mặt đen thui ngoài cửa sổ hả, tao không biết là gì, có thể bọn trộm bôi mặt bôi mày hù mình. Cũng có thể là ma. Gớm, mầy chưa thấy đã run. Sợ gì, đến giờ phút này mầy vẫn còn Đạt bên cạnh. Đêm nay cứ yên tâm ngủ. Còn ngày mai tính sau. Ơ, hết chai rượu rồi!”.

Kìa, con chim bố! Quỳnh chồm người tới nhìn kỹ bức tranh: Hóa ra con chim bố đứng khuất đằng sau con chim mẹ, đôi cánh hơi xòe ra như sẵn sàng che chắn, miệng ngậm mồi, mắt chan chứa yêu thương. Quỳnh như bị nó cuốn hút, mê hoặc.

“Này, đứng lên coi ai say cho biết. Nếu không lái nổi tao phone cho chả, chả tới ngay. Đạt cũng vậy. Chưa ly dị mà! Dễ gì mấy chả bỏ tụi mình nằm đây. À, rượu ngon không mậy? Hi hi, thực ra chai rượu đó toàn sô đa với cà phê. Bộ mầy tưởng... có mà tao với mầy quay đơ! Thì hồi đầu tao đã thành thực khai báo rồi, rượu chỉ thiệt có năm phần trăm thôi. Mầy dỏm dễ sợ! Ủa, còn chuyện của mầy? Hay tụi mình trở vào quán nói chuyện tiếp!”. Quỳnh cười: “ Thôi về đi! Chuyện Sơn tếu thật đấy... Thì ra...”. “ Ừ, thì ra... vậy đó! Tối mai cũng quán này nghen, sẽ bàn chuyện ly dị của mầy”.

Đường phố đã thưa thớt người. Trời lạnh quá chừng. Quỳnh chợt nhớ đến bàn tay to chắc vững chãi và vùng ngực rộng lớn nóng ấm của Đạt.

Kéo cao cổ áo, Quỳnh rồ ga nhanh hơn. Chú chim non của Quỳnh hẳn đang há to mỏ đợi mẹ?

Thì ra!... Ừ! Thì ra!...

@: nguồn:hợp tuyển THỜI VĂN số 6