Thứ Ba, 31 tháng 7, 2007

HOÀNG THỊ THIỀU ANH

HOÀNG THỊ THIỀU ANH



MỘT NGÀY LÃNG DU

Trời hôm nay trở gió. Buổi sáng mát lạnh, trong lành đến sảng khoái. Tôi hít một hơi thật sâu trươc khi dắt xe ra ngoài. Có một điều gì đấy thật đặc biệt đang ngự trị trong tôi mà tôi chưa thể hình dung ra.Hình như là một dấu hiệu của sự khoan khoái hay là một cái gì đại loại như thế… bầu trời hôm nay trong trẻo đến kì lạ, những giọt sương mai như còn long lanh lúng liếng đưa tình với cỏ lá trước khi rời bỏ xác thân hóa giải về cõi vô thường, chị gió có vẻ như một triết gia suy tư lưỡng lự bên cạnh những viên ngọc trời đêm qua ban tặng cành lá. Sự điểm tô này không chỉ đẹp mà còn lộng lẫy đến không ngờ.

Tôi chạy xe đến càfe Sơn lúc trời ầng ậng sương mai trong gió. Chẳng thấy ai quen ngoài anh Sơn. Đã hẹn với nhau hôm nay đi về Lựu Bảo chơi cơ mà? Không ai đi cả ư? Họ sợ điều gì? Những điều tôi đã nói đùa cho vui…? Tôi cũng không biết nữa, buồn buồn tôi chạy xe đi một mình vậy. Con đường hôm nay như dài thêm ra vì cảm giác cô độc, một mình trên đường lộ đang còn vắng vẻ. Mặc kệ. Tôi cứ đi.

Cây xanh hai bên đường Lê Duẩn đã vươn vai tỉnh giấc tự lúc nào. Nắng đã vờn các nhành cây bãi cỏ. Bất chợt trông lên tàng phượng già tôi như hét to lên khi cả một dãy hoa muồng bò cạp vàng rộm leo uốn quanh cành phượng cố vươn nhoài người chào đón tôi. Tôi dừng ngay xe lại và ngước nhìn. Ôi chao! Còn có cảnh sắc nào đẹp hơn thế này không? Màu đỏ rực rỡ của hoa phượng hòa chan đan quyện với màu vàng non tươi mơn mởn của hoa muồng nổi lên trên bề mặt bầu trời ban sớm xanh leo lẻo nghe như cả một trời nhan sắc tập trung lại chốn này, điểm tô cho chốn này…Hôm nay thiên nhiên quá ưu ái cho tôi chăng? Hay đang cố bù đắp những hẫng hụt tôi đang mang trong lòng? Tôi nhớ như in lần sinh nhật tôi tròn16 tuổi 2 thằng bạn thân đã ăn trộm cho tôi không biết bao nhiêu là chùm vàng ươm ướp về trang trí phòng sinh nhật tôi. Lần ấy chúng bị ong đốt sưng vù mày mặt. Lại bị thêm mấy chú bảo vệ cây xanh rượt chạy té khói.Chúng tôi gọi nó là pháo vàng vì màu sắc của nó rực rỡ không kém gì màu xác pháo, hơn nữa lần ấy 2 đứa te tua hơn cả xác pháo bông…cũng thấy vô lí nhưng ai hiểu nổi chúng tôi lúc ấy…ưa chi nói nấy.Và đúng vào giờ khắc này kỉ niệm xưa ùa về ngập kín tâm can. Tôi đã thấy vui hơn lúc đầu mới bước đi.

Rồi tôi cũng đến nơi dù chỉ một mình. Anh bạn chở tôi đến thì buổi lễ đúc chuông đã kết thúc xong và bắt đầu những sinh hoạt của hội chợ quê. Tôi đươc nhân một tờ giấy ăn bún chả giò nhưng tôi không dám hay nói cho đúng hơn là tôi không thích…dù trong bụng đói meo. Tôi đi quanh một vòng xem những thứ thô sơ những nông cụ tưởng như vô nghĩa nhưng đã gắn rất chặt với đời sống người nông dân thưở trước. Tôi thật sự xúc động bởi ý nghĩa lớn lao của những nông cụ cổ lổ sĩ ấy. Ông cha ta ngày xưa giỏi thật! Tôi như chìm đắm trong dòng hồi tưởng thì tiếng í ới gọi nhau của những tín đồ làm tôi giật mình.Anh bạn phì cười vì sự ngơ ngác ấy của tôi. Chúng tôi lại đi sang những chỗ triển lãm khác. Một khu bếp soong nồi niêu chảo tô đọi chén đũa…tất cả như in hết vào trí não tôi những nét văn hóa độc đáo của làng quê Việt Nam. Những lúc ấy tôi chưa ra đời, tôi chưa thể cảm nhận hết thảy những gì to tát của quá khứ tinh hoa dân tộc nhưng tôi tin chắc rằng nếu ai đó chưa từng nhìn thấy được những gí tôi thấy lúc này thì hẳn sẽ khó hình dung được cuộc sống nhà nông ngày xưa như thế nào? Dù cảm nhận của tôi chỉ là những cảm nhận thức thời và mang tính chủ quan. Tôi thật sự thấy vui vì chuyên đi của mình không vô ích tí nào. Tôi mường tượng ra cảnh tát nước, đơm cá, cảnh đem nước về ruộng, nấu ăn, sinh hoạt… có lẽ cuộc sống ngày xưa không tẻ nhạt như bây giờ. Bởi con người tự làm, tự ăn. Họ phải đầu tắt mặt tối mới có miếng cơm, manh áo…bây giờ con người dùng tiền để mua…tất cả…thậm chí cả sức lao động tưởng như vô giá. Và thời gian của họ là những cuộc mua vui bên những chai bia rượu ngoại va những lời chúc tụng…

Chúng tôi đi quanh một vòng nhà thờ rồi ra về. Anh bạn chở tôi ghé thăm một người bạn khác hơi kì quặc. Đi vào khu vườn mang đậm dấu ấn của thiền môn. Lại một lần nữa tôi như say trong cảnh vật nơi đây. Bàn đá, cỏ cây, hoa lá, thư pháp chim chóc, ong bướm…và một ấm trà thơm phức. Diện kiến với một nhân vật ẩn dật từ bỏ cõi ta bà về nhà tu…vui cùng thiên nhiên đấtt trời…lòng tôi như lặng đi trươc những sắc sắc không không của đời người. Tôi không nói nổi lời nào bởi tôi quá tầm thường trước đồng loại.Tôi! cái bản ngã còn quá lớn! và trước con người ấy tôi chỉ biết im lặng –lắng nghe –cảm nhận –và tự rút ra cho mình những bài học đường đời…Lắng trong cái chát ngọt của vị trà tôi nghe tiếng chim hót, gió khua lao xao, lá cây xạc xào…trăm ngàn âm thanh hư thực. Tại sao tôi cô độc lặng lẽ thế này?

Vì tôi thôi! Cô độc hay không đều do sự đánh lừa của cảm giác! Tôi nhấp một ngụm rượu đế và để yên như thế… cay…nồng…đắng…ngọt…rồi nhìn anh bạn gật gù gậm nhấm hơi men .

Hôm nay tôi mới nghiệm ra được chân lí của sự sống đích thực. Chỉ khi nào tôi tìm đươc sự thanh thản trong tâm hồn trước những tâm thường của cuộc sống thì cuộc sống mới cho tôi sự bình yên.Và tôi yêu người. Và tôi yêu cuộc sống này!

Htta.2007