HOÀNG THỊ THIỀU ANH
LỤC BÁT ĐÊM
Em đi gần nửa cuộc đời.
Buồn ư? Cứ hét cho người điếc tai.
Buông chi một tiếng thở dài?
Để cho đêm lặn vào ngày, khổ chưa?
Tham lam biết mấy cho vừa?
Bao nhiêu uất ức đổ bừa vào nhau
Thế gian được mấy túi sầu?
Mà em phải gánh qua cầu, đêm nay?
ĐỘC THOẠI
Ngoài kia sương não nề rơi.
Hay chăng nỗi nhớ qua đời nửa đêm
Người ta xa vắng im lìm
Mình tôi ngồi với bóng chìm thiên thu
Tình sao lặng tựa sương mù
Trăm năm gục giữa ngục tù chiêm bao
Tình ơi!
Tình lặng!
Gầy hao!
Chợt tôi hư – thực hanh hao một mình.
NẺO NHỚ
Nằm nghe mưa rỉ rả.
Nhớ thời son ngông cuồng.
Đội mưa long nhong phố
Mặc xác…mai rẹp giường.
Ừ! Điên là thế đấy!
Có ai bảo ta điên?
Đời có chi muộn phiền.
Nhờ mưa về gột tẩy
Ai hay chăng được chớ?
Có mưa bầu bạn cùng?
Chỉ có ta vui sướng!
Mưa ru giấc xuân nồng
ƯỚC…
Người ơi giá có phép tiên
Em xin lam nắng tháng giêng ngọt ngào
Ru đời một khúc đồng dao
Ru người một nỗi buồn chao chát buồn
EM!
Em!
Người đàn bà của đêm.
Trầm tư đối diện
bên thềm mong manh.
Em!
Người đàn bà của chiến tranh
Hạt nhân.
Nổi loạn.
Đời thành bể dâu.
Em là bom thét đạn gào.
Cho anh thương tích khổ đau một đời:
THIỀU ANH
TÌNH LẶNG
Gịot buồn rơi trong vắt
Len lỏi…buồn đi hoang
Khẽ rơi một tiếng đàn
Cho mưa xanh tình tứ
Nắng đã vàng vỉa phố
Gió đã mềm tóc ai
Và anh như hàng cây
Chờ em bên phố vắng
Tình ơi!
Tình dù lặng.
Để đêm về…ăn năn?!?
HEO MAY VÀ BÃO
Lòng anh cơn bão lớn
Lòng em là heo may
Bão như cơn cuồng nộ
Rơi buốt theo tháng ngày
Tình em như heo may
Suốt mùa yêu thổi mãi
Anh ơi, anh có hay?
Khẽ thôi mà tê dại
TA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét