SGTT - Với Platon, ý niệm mạnh hơn thực
tại, vì nó định hình thực tại. Phẩm chất đích thực và viễn kiến có căn cứ là
bảo bối cho mọi sự ứng xử. Đó là thông điệp then chốt nhất mà ông dành cho hậu
thế.
Dụ ngôn hang động
Các tù nhân bị trói chặt trong hang
động, mắt chỉ được phép nhìn thẳng. Do không thể cựa quậy, tầm nhìn của họ bị
giới hạn vào vách hang trước mặt. Sau lưng họ là một đống lửa, giữa đống lửa và
nhóm tù nhân là những vật thể được giương cao qua lại để hắt bóng lên vách
động. Các tù nhân không thể thấy đống lửa và những sự vật ấy, và, theo thói
quen lâu ngày, xem các hình bóng trên vách hang là thực tại. Giả sử ta giải
thoát cho một tù nhân, người ấy không hẳn đã vui mừng, trái lại, thấy đau đớn
vì bị loá mắt trước ánh sáng mặt trời. Phải lâu lắm người ấy mới làm quen với
sự thật, nhận ra rằng mặt trời mới là nguồn sáng và nguồn sinh lực cho vạn vật.
Thấm thía thân phận của những người bạn tù, người ấy trở lại hang động để kể
lại sự thật. Thay vì hoan nghênh, những người bạn tù – do thói quen dần biến
thành sự xác tín, thậm chí cuồng tín – đã phản đối kịch liệt, thậm chí còn muốn
giết chết người bạn tốt bụng ấy nữa. Đó chính là số phận bi thương đã dành cho
Socrates, như ta đã biết.
|
Câu chuyện ấy – nổi tiếng với tên gọi
“dụ ngôn hang động” – được Platon kể lại trong tác phẩm Cộng hoà cũng nổi tiếng không kém. Câu
chuyện muốn nói: biết được sự thật đã khó, chịu đựng được sự thật còn khó hơn!
Vì thế, theo ông, nhiệm vụ của triết gia là phải nhận rõ “thân phận của con
người” (conditio humana), và… đừng sợ chết để nói lên sự thật. “Này bạn Glaucon
thân mến, những khó khăn của nhà nước, vâng, của toàn bộ nhân loại sẽ không bao
giờ kết thúc, cho tới khi triết gia lên làm vua hoặc những kẻ tự xưng là vua
hiện nay hãy trở thành những triết gia đích thực và trung thực”. Ước vọng ấy
của Platon khó trở thành hiện thực, nhưng điều ông muốn nói không vì thế mà mất
đi giá trị đáng suy ngẫm.
Platon (427 – 347 trước Công nguyên) –
học trò của Socrates, thầy của Aristoteles – là khuôn mặt trung tâm của triết
học và tư tưởng Tây phương. Alfred Whitehead, triết gia và nhà toán học nổi
tiếng người Anh thậm chí còn bảo: toàn bộ lịch sử triết học Tây phương “không
gì khác hơn là những cước chú cho triết học Platon”. Xuất thân quý tộc, nhưng
ông không chịu nổi thói cơ hội của bọn cầm quyền Athens. Chúng đã phạm tội ác lần thứ nhất đối
với triết học khi xử tử Socrates. Cái chết bi tráng ấy của người thầy đã ám ảnh
ông suốt đời, thôi thúc ông đi tìm những phương cách để nâng cao chất lượng
lãnh đạo. Ông lập “viện Hàn lâm”, cơ sở giáo dục tự do đầu tiên ở phương Tây,
để đào tạo được những người học trò tầm cỡ như Aristoteles. Aristoteles – thầy
của Alexandre Đại đế – có lúc đã đành rời bỏ Athens sau cơn biến loạn, vì không muốn quê
hương mình “phạm tội ác lần thứ hai đối với triết học”! Mỗi người chọn một cách
hành xử cho riêng mình, nhưng đều thống nhất ở nhiệm vụ hàng đầu: đi tìm chân
lý. Trên con đường ấy, trò không nhất thiết phải phục tùng thầy. Aristoteles là
bằng chứng. Hãy nghe ông nói: “Platon là bạn tôi, nhưng tôi phải làm bạn với
chân lý trước đã!”. “Bạn với chân lý” chính là từ nguyên của chữ “triết học”
trong ngôn ngữ Tây phương: philo-sophia.
Khi quyết định việc gì, phải nghĩ đến
lợi ích của toàn cục. Và cơ quan lãnh đạo phải trở thành chỗ hiện thân cho lý
tưởng để mọi người có thể tin được.
|
Ý niệm mạnh hơn cả thực tại
Theo Platon, thế giới đích thực gồm
những ý niệm, tức những bản chất có giá trị vĩnh hằng và bất biến, là cơ sở cho
thế giới khả giác của chúng ta. Chẳng hạn, những con vật trên thế gian chia sẻ
cùng một ý niệm “động vật”. Dù khác nhau về loài, con voi và con kiến đều là
động vật. Ý niệm lý tưởng ấy chỉ được hiện thực hoá một phần trong thế giới khả
giác của chúng ta như những bản sao mờ nhạt. Không một sự vật cá biệt nào có
thể là hiện thân trọn vẹn của ý niệm về nó. Dù tán thành hay không, ta cũng
phải đồng ý rằng: cho dù có đạt tới đỉnh cao nào đi nữa, vẫn không có lý do gì
để tự mãn, ngủ quên trên thành tích và không nỗ lực cải thiện nó!
Học thuyết của Platon về ý niệm, thoạt
nhìn có vẻ xa vời và khó tin – người ta gọi ông là ông tổ của thuyết duy tâm khách
quan – nhưng quả đã mang lại nhiều gợi hứng thú vị cho suy nghĩ:
– Ngày nay, không ai còn có thể xem nhẹ
những “yếu tố” hay những “sức mạnh mềm”! Chính chúng mang lại những lý tưởng,
những giá trị hầu như vĩnh cửu để con người vươn tới. “Tắt lửa lòng” trước
những lý tưởng và giá trị, con người chỉ còn là những động vật thảm hại.
Socrates sẵn sàng trả giá bằng chính cuộc đời mình cho những lý tưởng và giá
trị ấy.
– Với Platon, các ý niệm cũng không
phải là những “sáng kiến” chủ quan đến từ một cái “tâm” hay một cái “tầm” vô
căn cứ nào đó. Trái lại, chúng phải là kết quả của lao động trí tuệ, vì không
thể tìm thấy chúng một cách dễ dàng trong đời thường. Không một cơ quan, tổ
chức hay xã hội nào có thể trường tồn mà không tìm ra và bảo vệ những giá trị cốt
lõi.
– Không phải ngẫu nhiên khi Platon –
cùng thầy của mình là Socrates – sử dụng phương pháp đối thoại và quy nạp, bởi
trên bình diện vật chất, sự vật thường không phải giống như nó biểu hiện. Con
người phải tìm cách cùng nhau đưa chân lý ra ánh sáng, bằng con đường thu thập
thông tin chính xác và xử lý chúng bằng sự kiểm tra toàn diện. Xã hội thông tin
ngày nay càng xác nhận yêu cầu ấy.
– Platon, hơn ai hết, tin vào sức mạnh
kiến tạo của những ý niệm và vào sự thống nhất giữa thế giới quan, tư duy và hành
động. Vì thế, ông đặc biệt quan tâm đến chất lượng và phong cách lãnh đạo.
Không có bài bản nào có sẵn để điều tiết công việc ấy cả, ngoài việc dày công
xây dựng một văn hoá tổ chức và văn hoá cá nhân, vừa bám rễ trong thực tại, vừa
chắp cánh cho tương lai. Ai xem thường nguyên tắc này, sẽ tự mình đánh mất lòng
tin cậy nơi người khác: “Sự bất công ghê gớm nhất là sự công bằng giả tạo, đạo
đức giả”.
– Platon cũng rất tiến bộ trong cách
nhìn về giới tính: “Này bạn, không có nghề nào phù hợp cho phụ nữ chỉ vì họ là
phụ nữ, cũng không có nghề nào là phù hợp cho đàn ông chỉ vì họ là đàn ông.
Năng khiếu được chia đều cho cả hai phái”.
– Con người còn là sinh vật có ý thức
trách nhiệm: “Con người không phải được tạo ra cho riêng mình mà còn cho tổ
quốc và đồng bào của mình nữa”, “khi phấn đấu vì hạnh phúc của người khác, ta
vun bồi hạnh phúc cho chính mình”.
– Lý tưởng của ông trong việc tổ chức
xã hội là phải phân tích thực trạng chính xác, đồng thời có viễn kiến cho một
tương lai tốt đẹp hơn. Khi quyết định việc gì, phải nghĩ đến lợi ích của toàn
cục. Và cơ quan lãnh đạo phải trở thành chỗ hiện thân cho lý tưởng để mọi người
có thể tin được. Vì thế, ông vững tin vào sức mạnh của gương mẫu: “Liệu người
ta có thể ái mộ mà không noi gương?”
Tóm lại, với Platon, ý niệm mạnh hơn
thực tại, vì nó định hình thực tại. Phẩm chất đích thực và viễn kiến có căn cứ
là bảo bối cho mọi sự ứng xử. Đó là thông điệp then chốt nhất mà ông dành cho
hậu thế.
Kỳ sau: Protagoras và khai minh Hy
Lạp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét