Bài
1: Cảm thức về dòng ca khúc bolero Việt
SGTT.VN
- Nhạc sĩ Thanh Sơn đã ra đi như dòng nước sông Seine
chảy qua cầu Mirabeau mà thi sĩ G. Apollinaire ghi nhận là nước chảy nhưng ông
còn đọng lại.
Dòng
nước bolero Thanh Sơn trôi đi, nhưng bao nhiêu người còn đọng lại với bolero
của Nỗi buồn hoa phượng, Lưu bút ngày xanh… Sài Gòn Tiếp Thị giới thiệu loạt
bài về dòng nhạc bolero mà nhạc sĩ Thanh Sơn đã đóng góp không nhỏ.
|
Như
nhiều nội dung khác, phần kết luận về sự xuất hiện các dòng tân nhạc Việt Nam không đạt
đến tính thống nhất về các giá trị. Nhưng sức sống của dòng nhạc bolero thì lại
vượt qua khỏi những đánh giá chính thống – hàn lâm và tự nhiên kết tinh thành
giai điệu lấp lánh trong một phần riêng của tâm hồn nhiều thế hệ người Việt.
Có
thể ai đó mà khả năng thẩm âm của họ được giáo dục để chỉ cảm thụ nhạc giao
hưởng, opera… nhưng liệu có chắc là không hề có cảm xúc gì khi bên tai bỗng
vang lên giai điệu của một bản bolero, nhất là khi tình trạng cảm xúc họ đang
có nhu cầu tự tình trước cảnh trí thiên nhiên hay nỗi niềm nhân thế. Có thể ai
đó chỉ thuộc giới bình dân ít học, việc họ đón nhận điệu thức và ca từ bolero
không phải là để thay thế câu ca dao, điệu hò, bản vọng cổ mà chính là để lấp
đầy nhu cầu muốn cất giọng tự tình nâng cảm xúc bản thân sao cho khớp với những
biến động nhân sinh, phận người đa đoan, tình người dâu bể.
Người
ta có thể kể về trường hợp cây đàn ghita du nhập và đã trở thành cây đàn ghita
phím lõm, một tài sản vô giá của đờn ca tài tử, vọng cổ, sân khấu cải lương. Và
sẽ là bất công nếu không tin rằng trong những điệu tân nhạc du nhập vào Việt
Nam vào những năm đầu của thế kỷ 20, điệu bolero bỗng nhiên trúng khía một cách
kỳ lạ với nhu cầu tự tình của người Việt. Tất nhiên để đạt được chuyện gãi đúng
chỗ ngứa, điệu bolero phải được chế cho khớp để xe duyên, để có cuộc hôn phối
với chất cảm âm Việt. Và nếu nhìn vào sức thuỷ chung của cuộc hôn phối này rồi
đem so với việc du nhập các dòng tân nhạc khác cũng như đặt cạnh những giá trị
lớn khác từ văn hoá phương Tây, thì đây là một trong những cuộc hôn phối sâu
rộng – tròn đầy.
|
Trên
con đường bolero – tự tình, nhiều thế hệ người Việt từ lúc học tiểu học đã cất
giọng: “Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn,
chín mươi ngày qua chứa chan tình thương…” Nhiều thế hệ nhạc sĩ
sáng tác ca khúc bolero đã đặt được chất trong sáng của giai điệu bolero và ca
từ vào tâm hồn tuổi học trò. Và rồi những cô cậu học trò vào tuổi dậy thì lại
ngẩn ngơ thì thầm Ngày xửa ngày xưa, đôi ta
chung bước đôi ta chung trường… bolero tự tình tiếp tục rời con
đường làng, phố thị tỉnh lẻ đến những ngã ba, ngã tư của những cung bậc gập
ghềnh, éo le trớ trêu hơn của tình tự con người với những Nỗi buồn gác trọ, Mưa nửa đêm, Sao chưa thấy hồi âm,
Chuyến tàu hoàng hôn… Cứ vậy, điệu bolero chở cảm xúc con người đi,
và thật sự bolero Việt đã đi qua biết bao là biến động nhân sinh, kể cả những
khổ nạn chiến tranh… những nơi chốn mà tưởng chừng chỉ có người may mắn, kẻ
mạnh mới có thể tồn tại thì điệu bolero tưởng như uỷ mị, mềm yếu lại là nơi
nương tựa, đỡ đần cho tâm hồn con người. Chất tha thiết chia sẻ, giãi bày thiệt
lòng, chất réo rắt của suối nguồn buồn vui lúc rịn ra như máu của một vết đau,
lúc vỡ oà như mưa lành, như hoa xuân… Và chất tự tình của bolero Việt lại là
nơi chốn không gì có thể thay thế, một khi con người muốn tình tự chân thật với
mình và với cuộc sống.
Một
dòng nhạc, một bài hát luôn có không gian riêng và chỉ khi thuộc về không gian
riêng đó hiệu ứng mới đủ làm nên cảm thụ sâu sắc. Nếu nhìn từ góc độ đó, không
gian tình tự bolero quả thật rất rộng và sâu. Một ca khúc bolero hay không chỉ
làm chủ phạm vi sân khấu biểu diễn, không chỉ nâng dìu cảm xúc người đồng điệu
mà còn khiến thính giả hát theo trong đầu hoặc hát thầm trong miệng khi lời ca
tiếng đàn vang lên. Hát theo, để đánh thức những chi tiết kỷ niệm! Liệu sự thức
giấc của vùng cảm xúc thường tình có phải là chiều chuộng cảm xúc vụn vặt của
mình chăng! Làm mình không sang trọng, không trí thức, không xứng, quá sến
chăng! Có lẽ đúng vậy và cũng không cần giấu lòng. Bolero là không gian tự sự –
tự tình và trong kho báu tình tự có trong mỗi người, điệu bolero Việt luôn là
một cơn gió mát thổi qua và làm rung lên những mạch cảm xúc rẻ tiền có, quý giá
có, thô vụng có, tinh tế có nhưng hơn hết là rất người và không cần che giấu.
Nếu
nói loại ra hoặc bỏ rơi tính tự sự – tự tình trong đời sống âm nhạc thì nhu cầu
ca hát của công chúng cũng sẽ không còn. Tất nhiên không sức mạnh nào có thể
làm được điều đó, chính vì thế tôi thấy tiếc cho những bạn trẻ không chịu hiểu
hoặc không hát được bolero Việt, và mừng vì mình và bạn bè luôn còn nguyên một
gia tài ca khúc bolero.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét