HOÀNG THỊ THIỀU ANH
CƠN MƯA CHIỀU MÙA HẠ
Chiều nay trời bỗng đổ mưa. Những cơn mưa đầu mùa thường làm cho không khí trở nên dịu mát êm ái. Cơn mưa chiều nay cũng vậy, ban đầu là những cơn gió heo heo mang theo hơi nước mát lạnh rồi mặt trời gay gắt thừơng ngày u uẩn nhường chỗ cho những đám mây đen kĩu kịt hạ xuống thấp dần thấp dần và những giọt mưa bắt đầu tung hoành ngang dọc trời đất. Những giọt nước ban sơ còn sợ sệt từ tốn nhẹ nhàng, mỗi lúc mỗi nặng hạt hơn mạnh bạo hơn rồi ào đến cùng gió cùng mây cùng nước ào ào tuôn xối xả. Mưa đánh ầm ầm, rào rào trên những ngọn lá chuối, lộp độp trên mảnh tồn trước sân… nghe rất vui tai. May mắn nhà tôi vẫn còn một khoảng lợp tôn và xây cạnh một khu vườn xum xuê cây trái nên còn nghe đươc âm thanh này chứ nhà mái bằng bê tông hóa thì còn đâu mà nghe được cơ chứ… Từng giọt từng giọt cứ thế nhảy nhót vi vút trong không gian, lắm lúc lại liếc mắt lúng la lúng liếng đưa tình với nàng gió chảnh chọe. Âm thanh mỗi lúc mỗi trong thanh và thú vị hơn với nhiều tạp âm. Tiếng lá cây xào xạc, tiếng gió chao chát mong manh, tiếng người xa xăm văng vẳng,…âm điệu của cơn mưa chiều nay thật lạ lùng, kì quặc.
Những ngày trời mưa là những ngày mà tôi thường có tâm trạng buồn buồn. Tất nhiên là những nỗi buồn vô cớ, chẳng đâu vào đâu cứ bấu víu lây tâm can mà dằn xé. Khi tôi còn là một cô bé chưa biết nghĩ ngợi chưa biết mộng mơ tôi thích nhất là được đội mưa long nhong ngoài phố. Đi như thế cho đến khi nào cảm nhận được cái lạnh từ từ thấm vào từng thớ thịt thì mới tìm đên quán mình yêu thích nhất để nghe cái lạnh thấm đẫm vào tâm can…thú vị vô cùng. Tôi sẽ ngồi như thế và nhâm nhi một cốc chanh rum đường thơm phức. Đợi tới khi nào khô hết áo quần vẫn chưa ngớt mưa thì đi tiếp còn không thì…về nhà. Con đường gắn với những thú vui ngông cuồng ấy của tôi là con đường Lê Lợi. Tôi thích đi trên con đường này bởi vì vào những ngày trời mưa con đường thơm ngát mùi hoa long não. Dẫu cái mùi đôi khi buốt tận óc vẫn mê…và góc quán tôi vẫn thường ngồi là café Thảo Nguyên, cạnh cầu Mới…
Chiều nay, tôi không lang thang như những năm về trước nữa. Tôi lặng im mở đĩa nhạc Trịnh nghe Khánh Ly ru những nỗi niềm vô cớ của mình vào cõi lặng. Cái cõi mà tận đáy hồn vẫn nhừa nhựa một nỗi buồn không phai và nó cứ thường trực như thể thiếu nó tôi không thể sống và tồn tại được vậy. Nó kí sinh trên trái tim côi cút của tôi kể từ khi tôi cất tiếng khóc chào đời và thế là 30 năm trôi qua nó vẫn không hề rỉ rét mà vẫn… “chạy tốt”. Mà tôi yếu đuối thật đấy! Nhiều lúc tưởng chẳng có gì cũng làm tôi mủi lòng mà khóc ngon lành như đứa trẻ bị mạ đánh oan. Nhìn những mảnh đời trắc ẩn tôi không khỏi xót xa. Và ngày ngày nhìn dòng đời tấp nập ngược xuôi, một hình ảnh của cánh chim lạc bầy cũng làm tôi đau đáu những thương cảm. Chiều muộn trầm rơi nhẹ nhàng cùng cơn mưa. Tiếng hát vẫn văng vẳng bên tai những giai khúc rợn hồn. Tôi nằm ngửa trên sàn nhà trơn mát liu riu thả suy tư trôi theo vũ điệu mưa chiều. Quá khứ lẫn kí ức nhàu nhò dần ùa về ầm ào như cơn say rượu dữ dằn. Nó gột dần, mài mòn dần những hứng khởi khơi nguồn đã từng chất chứa trong tim. Một thằng con trai tay cầm đóa hoa hồng 11h đêm giữa cơn mưa vần vũ vẫn đứng như trời trồng trươc nhà con bạn nó lỡ yêu và bị từ chối tình yêu vừa đẹp vừa thánh thiện vô cùng… một thằng con trai lặn lội từ Đà Nẵng ra găp để nói lời xin lỗi nhưng đã muộn màng vì người con gái kia lạnh lùng không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào dẫu lỗi không thuộc về người con trai ấy…và biêt bao nhiêu cuộc tình đi qua đỗ lại trước cuôc đời tôi mà không hằn những vết thương sâu khoắm loang lổ. Cứ thế, tất cả trôi đi trong chiều muộn để lại trong tôi vô vạn niềm đau cố tình chôn giấu cùng với những cơn mưa chiều hoang dại…
Mưa ơi! Hãy đưa tôi đến thế giới không lo toan lo lắng! Hãy gột rửa dùm tôi những ảo giác tầm thường! Hãy kể tôi nghe những những mảnh đời hoang phế! Và cùng tôi mang hơi ấm tình yêu gieo rắc vào những trái tim đen tối chực nuốt chửng thế giới vốn xinh xắn này! Có được không nhỉ? Và âm nhạc ơi! Hãy thổi bùng ngọn lửa khao khát yêu thương! Hãy mang giai điệu trầm ấm ru cuộc đời những con người thiệt thòi! Và cùng tôi len lõi vào những ngóc ngách sâu thẳm ấy nhiệt huyết trẻ trai một đời vẫy vùng ngang dọc. Có được không nhỉ?...
Thế đấy! ôi cơn mưa chiều! tôi lại nhìn thấy tôi của 10 năm về trước: ngốc nghếch bé dại hay u sầu hờn dỗi. Bất giác tôi mỉm cười…Có ai giống như tôi chiều nay không? Lại mưa…lại rả rích…lại lộp độp…lại ầm ầm…bài hát tôi yêu thích lại vang lên : “bốn mùa như gió, bốn mùa như mây, những dòng sông nối đôi tay liền vối biển khơi…để lại trong cõi thiên thu hình dáng nụ cười…” bốn mùa thay lá… như cơn mưa chiều đi qua rồi trở lại vào ngày mai với một cảm nhận khác. Có gì chăng sau những giấc mơ u uẩn màu men rượu thần thánh…đó là một tình yêu đích thực đượm buồn như cơn mưa chiều nay…
Chiều mưa buồn,5/07
hoàng thị thiều anh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét