LÊ NGỌC THUẬN
THÚ ĐAU THƯƠNG
Ôi chuông mỏ vây quanh đời thiếu phụ
Tóc không còm giỡn gió với triêu mây
Đôi môi nhỏ đã pha mùi khổ hạnh
Và nụ hôn thấp thoáng dấu gông cùm
Hai bàn chân xưa mơ màng lãng mạn
chứ xích xiềng trong móng vuốt Quan Âm
trái tim đập cũng khoanh vùng kiểm duyệt
có thích vui – cũng bị giới nghiêm cười.
thú – đau – thương làm em thành ốc đảo
không bạn bè không rượu rót ly nâng
giọng hát em biến thành kinh, thành kệ
mang áo dài lại hoá bóng cà sa
tình như thế! em còn hay đã chết?
chút liêu trai rệu rã dáng cô hồn
dẫu thương tiếc không giúp gì em được
ly rượu buồn xin cạn chén phân ưu
ta xuất thân vốn ta ma ngoại đạo
không thể nào đụng độ với thiền sư
thôi thì em cố kiên trì mà khóc
có mộ ngày lệ phải chảy thành sông.
Và khi đó hãy quay đầu ngó lại
Em sẽ thấy ta bên bờ sông thương.
1 nhận xét:
Cám ỏn anh lê ngọc thuận vì bài thơ rất hay.
Văn viết lộc
Đăng nhận xét