T Ừ HOÀI TẤN
GIÂY PHÚT BÊN NGƯỜI
Nắng xô qua ngọn ngách dừa
Chiều vàng ai bỏ quên bờ cỏ xanh
Tình về nẻo phố loanh quanh
Tóc ai vương xõa dưới ghềnh đá xa
Yêu người mấy độ ra hoa
Bạc tuần trăng khuyết luống tà mộng xưa
Nắng xô qua ngọn ngách dừa
Tình ru niềm nỗi đã vừa lòng ai ?
ĐỜI
Đời tôi là một con đường
Nên thương hay giận cũng thường như nhau
Đời tôi là một cây cầu
Đi qua đôi bận để sầu mấy khi
KHÚC TỰ TÌNH
Chiều chiều nỗi nhớ hiu hiu
Mượn sầu làm rượu mượn yêu làm mồi
Mượn cô chủ lại đây ngồi
Thốt lời môi lạ nghe cười gã say
Chiều chiều nghĩ cũng hay hay
Ta về ta dưới hàng cây tự tình
HỎI NGƯỜI
Khi cười một chút rêu xanh
Dấu in trên những ngọn ngành cuộc vui
Khi buồn một chút than ôi
Sầu chia hai lối núi đồi ngổn ngang
Có ai trên đó bàng hoàng
Đi hay ở lại trần gian với người
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét